Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

 Năm cô gái nọ mang theo vẻ mặt trêu chọc, khiêu khích đi về phía Chu Nhược Giai.  

 

Chu Nhược Giai khẽ quát một tiếng: “Tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”  

 

Một cô gái mặc đồ màu đỏ nắm lấy cổ áo Chu Nhược Giai: “Mày chỉ là một đứa ở cảnh giới Hợp Nhất thôi, định không khách khí với bọn tao kiểu gì?”  

 

Một cô gái có nốt ruồi dưới khóe miệng trong nhóm cũng đầy mặt hóm hỉnh: “Cô thử không khách khí một phát thử xem nào!”  

 

“Nghe nói cô còn định bái Linh Ngọc trưởng lão làm thầy?”  

 

“Cũng không tự xem xem bản thân là cái thá gì, cô xứng chắc?”  

 

“Tổng viện Giám sát gần đây không ổn rồi, cái thứ gà rừng gì cũng được chạy tới bến trong Học Viện Giám Sát!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Một trận cười vang.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Phùng Vũ, đây là thứ thành ý mà cậu nói đấy à?”  

 

Phùng Vũ khó xử vô cùng: “Anh Diệp, anh đừng hiểu lầm”.  

 

“Người con gái của ông đây ở chỗ này bị sỉ nhục, cậu còn nói với tôi là hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái con mẹ cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếc!  

 

Một bước vọt thẳng vào trong viện!  

 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!  

 

Năm cô gái bay thẳng ra ngoài, một nửa gương mặt nổ tung, bảy miệng tám lưỡi gì rớt hết xuống đất!  

 

“A… Mặt của tôi bị hủy rồi…”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh rung động: “Nhược Giai!”  

 

“Anh Bắc Minh!”  

 

Hai tròng mắt Chu Nhược Giai đỏ lên, vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh mềm nhũn ngã sang!  

 

Giây tiếp theo.  

 

Bên tai truyền tới tiếng chửi rủa.  

 

“Là nhân tình của cái con điếm kia!”  

 

Cô gái đồ đỏ che mặt lại: “Chỉ là một thằng súc vật ở cảnh giới Thần Vương mà lại dám đánh chúng ta ư?”  

 

“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả?”  

 

Cô gái có nốt ruồi bên miệng đứng dậy tức giận mắng to.  

 

“Hửm? Cô là ai?”  

 

Trên người Diệp Bắc Minh tràn ngập sát khí, một tay ôm lấy Chu Nhược Giai.  

 

Tay còn lại siết thật chặt năm ngón!  

 

Một con huyết long lao ra, cô con gái nốt ruồi ngay miệng lập tức rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh, cổ bị bóp lấy thật chặt!  

 

Cảm giác nghẹt thở chết chóc chợt ập đến!  

 

Cô gái có nốt ruồi ngay miệng kinh hoảng, luống cuống nói: “Thằng khốn, mày muốn làm gì? Để…”  

 

Phùng Vũ xông vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này: “Diệp Bắc Minh anh đừng có mà làm loạn, học viện nghiêm cấm tàn sát đồng môn…”  

 

Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc!  

 

“Răng rắc!” một tiếng!  

 

Gọn gàng dứt khoát!  

 

Cổ họng của người con gái có nốt ruồi nổ tung trong nháy mắt!  

 

Sắc mặt cô ta kinh hoàng, trong con ngươi là vô tận hối hận, đã hoàn toàn mất đi ánh sáng!  

 

“A…!”  

 

Cô gái mặc đồ đỏ và nhóm bạn đều nhũn cả hai chân, trực tiếp bị dọa đến nằm liệt trên mặt đất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… Anh…”  

 

“A!”  

Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục người khác đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trái lại rối rít hít một ngụm khí lạnh!  

 

 

Mới vừa tới đã dám giết ngươi ngay tại Tổng viện Giám sát!  

 

 

Thằng nhóc này muốn lên trời đấy à!  

 

 

Diệp Bắc Minh coi thường phản ứng của tất cả mọi người, nhấc tay làm kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay: “Chu Nhược Giai là vị hôn thê của tôi, làm nhục Chu Nhược Giai cũng chính là làm nhục tôi!”  

 

 

“Kẻ sỉ nhục tôi, đều phải chết!”  

 

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống, cô gái mặc đồ đỏ dưới sự hoảng sợ tột cùng biến thành một vũng máu tanh!  

 

 

“Cứu mạng…”   

Advertisement
';
Advertisement