Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Chỉ cần không phải cùng Diệp Bắc Minh thương lượng, tất cả đều dễ nói.  

 

Cậu thanh niên Long Quốc đáng sợ này hở một tỷ là giết người.  

 

Bruce Rudolf cũng sợ loại người như vậy, ông ta: “Hừ, cậu ta xông vào đại sứ quán giết người, nếu dựa theo quy tắc quốc tế, đây xem như là xâm lược!”  

 

Tô Mạc Già mỉm cười: “Ý ở phía trên, đến đây là chấm dứt”.  

 

“Tướng quân, ông hiểu chứ?”  

 

“Ý ở phía trên?”  

 

Bruce Rudolf ngây người.  

 

Thân phận địa vị của Tô Mạc Già rõ ràng không thấp.  

 

Cô ta cũng nói vậy rồi, Bruce Rudolf lập tức hiểu ra, ông ta lạnh lẽo nói: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với Tổng thống chúng tôi!”  

 

Tô Mạc Già không nhiều lời.  

 

Cuối cùng, cô ta nhìn Quân Kiếm Phong, mặt nở nụ cười: “Chú Quân, chuyện của Quân Vô Tà, chúng tôi bày tỏ rất đáng tiếc!”  

 

“Có thể vì chuyện này sẽ có bồi thường cho nhà họ Quân”.  

 

Quân Kiếm Phong cười lạnh nói: “Bồi thường? Con trai trưởng nhà họ Quân tôi chết rồi!”  

 

“Chỉ một câu bồi thường là có thể xong chuyện sao?”  

 

Tô Mạc Già chẳng buồn phí lời, lập tức thả đại chiêu: “Đây cũng là ý ở phía trên”.  

 

Một câu nói hời hợt!  

 

Con ngươi của Quân Kiếm Phong co rút lại.  

 

Ông ta im lặng.  

 

Qua một lúc lâu, Quân Kiếm Phong mới lên tiếng: “Đây là chuyện của giới võ đạo, không liên quan đến người khác”.  

 

“Cô cũng biết đấy, người phía trên luôn không quản chuyện của giới võ đạo”.  

 

“Giới võ đạo chúng tôi có cách xử lý của riêng mình, tôi bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường!”  

 

Mặt đẹp của Tô Mạc Già đầy bình tĩnh: “Nhưng Diệp thiếu soái là người của quốc gia”.  

 

Sắc mặt Quân Kiếm Phong nhăn nhó!  

 

“Diệp Bắc Minh!”  

 

Đột nhiên, Quân Kiếm Phong hét lớn một tiếng.  

“Mày là thiếu soái, tao không thể giết mày ở bên ngoài!”  

 

“Nhưng thực lực võ đạo của mày rất mạnh, cũng xem như người trong giới võ đạo!”  

 

“Mày giết con cháu nhà họ Quân tao, chuyện này không thể cứ thôi như vậy!”  

 

Advertisement
';
Advertisement