Chu Lạc Ly giải thích: "Tiểu sư đệ, đây là đỉnh Cửu Châu!"
"Là chí bảo của Hoa tộc, những long mạch này chính là long mạch mà Hoa tộc chúng ta đã từng đánh mất".
Diệp Bắc Minh nhìn chín cái đỉnh bằng đồng: "Tổng cộng mới có 27 long mạch, dù cộng thêm 7 long mạch trong cơ thể em!"
"Thì mới có 34, hoàn toàn không đủ chữa trị Đại Lục Chân Võ!"
Một giây sau.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chữa trị đại lục Chân Võ không cần tới chín mươi chín long mạch!”
Diệp Bắc Minh bỗng ngẩng đầu.
Diệp Thanh Lam nghiêm nghị thong dong bước vào.
Thập sư tỷ nhường đường cho bà rồi cúi đầu chào: “Tham kiến chủ mẫu!”
“Miễn lễ!”
Diệp Thanh Lam khoát tay.
Thập sư tỷ cung kính lùi sang một bên.
Diệp Bắc Minh trừng mắt nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Diệp Thanh Lam cười rạng rỡ nói: “Minh Nhi, chẳng phải mẹ đã nói với con mẹ là Thiên Nữ thứ mười à!”
Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn Diệp Thanh Lam: “Mẹ, lời mẹ nói vừa rồi có ý gì vậy?”
“Không cần chín mươi chín long mạch cũng có thể chữa trị đại lục Chân Võ?”
“Phải”.
Diệp Thanh Lam gật đầu nói: “Ba mươi long mạch đủ rồi!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười, thở dài nhẹ nhóm nói: “Hahaha, mẹ!”
“Mẹ tính sai rồi, đại sư tỷ không có long mạch”.
“Tính của chín sư tỷ còn lại thì tổng cộng mới có hai mươi bảy long mạch!”
“Từng ấy chưa đủ chữa trị đại lục Chân Võ!”
Diệp Thanh Lam long lanh lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bà vô cùng tự tin cười nói: “Minh Nhi, lẽ nào mẹ làm việc không cân nhắc đến chuyện lớn à?”
“Con quá khinh thường mẹ rồi đó!”
Dứt lời, Diệp Thanh Lam vung nắm đấm.
Gầm gừ!
Một loạt tiếng rồng ngâm vang lên.
Cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh khiếp sợ.
Ngay trước mắt anh.
Đằng sau lưng Diệp Thanh Lam sáng lên một đường long tích, hư ảnh ba con rồng hiện lên.
“Ôi... không thể nào!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt, hít thở sâu: “Ôi! Mẹ... mẹ cũng mở long tích rồi à?”
“Điều này không thể nào!”
Diệp Thanh Lam mỉm cười kiêu ngạo: “Minh Nhi, trên người mẹ có chảy dòng máu của nhà họ Diệp đấy!”
“Nếu chẳng phải bị thương ở chiến trường Thái Cổ, cảnh giới rớt xuống, rồi...”
“Rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập.
Diệp Thanh Lam mỉm cười lắc đầu: “Không có gì”.
“Minh Nhi, đây là sứ mệnh của mẹ!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Nhóc à, cảnh giới mẹ cậu rớt xuống rất có thể là vì cậu đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!