Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

Một lát sau.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp: “Nhóc à, khí tức của mẹ và các sư tỷ của cậu biến mất rồi!”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Những người khác thì sao?”  

 

“Bọn Hầu Tử và Lăng Thi Âm sao rồi?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Khí tức của tất cả những người có quan hệ với cậu đều biến mất!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh u ám vô cùng, bóng người nhanh chóng biến mất.  

  Advertisement

...  

 

Tổng viện Giám Sát, chủ điện.  

 

Bạch trưởng lão ngồi trên ghế tổng viện trưởng, vung bàn tay to lên: “Giải chúng vào đây!”  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt đều mang gông xiêng.  

 

Cả người họ đầy máu, bước đi khập khiễng bị áp giải vào đại điện.  

 

Ngay khi nhìn thấy Bạch trưởng lão, Vương Bình An chửi ầm lên: “Bạch Hạng Minh ông bán chủ cầu vinh, chết không được tử tế!”  

 

Bạch Hạng Minh cười khẩy, vung tay lên áp chế ông ta.  

 

Rầm rầm!  

 

Đầu gối Vương Bình An mềm nhũn rồi quỳ xuống như bị sét đánh.  

 

Giọng Bạch Hạng Minh lạnh như băng: “Vương Bình An, ông tưởng mình vẫn còn là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát à?”  

 

“Phục tùng lão phu không được hả? Ông chớ nên đối đầu với lão phu!”  

 

Ông ta vung cú tát trời giáng.  

 

Mặt Vương Bình An đau điếng, hấp hối nằm trên mặt đất.  

 

“Ông!”  

 

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Bạch Hạng Minh, Vương viện trưởng đối xử với ông không tệ đâu đó!”  

 

“Vậy mà ông quyết bức người ta tới đường cùng hả?”  

 

Bạch Hạng Minh cười khẩy: “Nếu không nhờ các người âm thầm giúp đỡ thì lão phu đã sớm giết sạch đám rác rưởi nhà họ Diệp kia rồi, lại còn khiến đại nhân trách tôi làm việc không ra gì!”  

 

Hoa Côn Luân nhìn chằm chằm vào Bạch Hạng Minh: “Cậu Diệp không làm gì có lỗi với ông!”  

 

“Thậm chí còn luyện chế một đống đan dược cấp đế cho mọi người nữa!”  

 

“Nếu không nhờ đan dược của cậu Diệp, liệu ông có thể bước vào cảnh giới Giới Chủ không?”  

 

Bạch Hạng Minh chế nhạo: “Ối chà, là tôi cầu xin cậu ta cho đan dược hả? Là tự thằng nhóc đó cho tôi mà!”  

 

Hoa Côn Luân tức sôi máu: “Bạch Hạng Minh ông đúng là đồ trơ tráo!”  

 

Chát!  

 

Lại một cú tát giáng xuống, Hoa Côn Luân quỳ rạp xuống đất như con chó.  

 

“Hoa Côn Luân, tôi nể tình ông và tôi từng là bạn bè!”  

 

Giọng vô tình của Bạch Hạng Minh tiếp lời: “Tôi cho ông một cơ hội cuối dùng, đám dư nghiệt của nhà họ Diệp kia đang ở đâu?”  

 

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Ông muốn biết hả? Mơ đi!”  

 

Bạch Hạng Minh cười khinh khỉnh: “Được lắm! Để xem là miệng ông cứng hay xương cốt cứng hơn!”  

 

Ông ta phất tay, một cây kim thép màu đỏ cứng rắn xuất hiện trong tay ông ta.  

 

Ông ta bước tới chỗ Hoa Côn Luân, đâm kim thép vào cột sống của Hoa Côn Luân.  

 

“Á!”  

 

Hoa Côn Luân đau chết đi sống lại.  

 

“Ông Hoa!”  

 

 

Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt biến sắc.  

 

 

Mắt hai người họ đỏ bừng: “Bạch Hạng Minh, ông làm vậy không sợ cậu Diệp trở về à?”  

 

 

“Diệp Bắc Minh hả? Trở về? Ha ha ha!”  

 

 

Bạch Hạng Minh cười đến mức rớt nước mắt: “Các người đừng nói si nói mộng!”  

 

 

“Thằng ranh kia đã bỏ mạng tại chiến trường Thái Cổ vào hai năm rưỡi trước kia rồi, nếu cậu ta có thể trở về!”  

 

 

“Bạch Hạng Minh tôi sẽ nuốt cây kim thép kia vào bụng...”   

Advertisement
';
Advertisement