Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

Diệp Bắc Minh lạnh giọng đáp lại: “Chúc mừng ông, trả lời chính xác!”  

 

Rồi anh nhấc chân đạp mạnh.  

 

Rầm!  

 

Đầu Chúc Hiểu Phù nổ tung.  

 

“Không!”  

 

Chúc trưởng lão đau lòng hét lên, người như sắp phát điên: “Súc sinh, mày thật tàn nhẫn!”  

  Advertisement

“Tra tấn con gái của tao đến chết, tâm thật tàn nhẫn làm sao!”  

 

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha ha, tôi tàn nhẫn hả?”  

 

“Với một kẻ ức hiếp con gái của tôi và còn muốn huyết tế con bé nữa!”  

 

“Tôi làm vậy mà giờ nói tôi tàn nhẫn hả? Ha ha ha!”  

 

“Vậy hôm nay để tôi huyết tế Thanh Vân Môn!”  

 

“Cho ông biết cái gì mới gọi là tàn nhẫn!”  

 

Gầm gừ!  

 

Chín con Ma Long sau lưng anh gào thét, ma vân quay cuồng trên bầu trời.  

 

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Bắt đầu tàn sát thôi...”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn vào Chúc trưởng lão: “Ông là người đầu tiên, xuống dưới đoàn tụ với con gái mình đi!”  

 

Vừa nói xong.  

 

Anh đã xuất hiện ngay trước mặt Chúc trưởng lão, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.  

 

Tử vong ập tới.  

 

Chúc trưởng lão hoảng hốt la làng: “Kiếm Tru Tiên mau cứu tôi!”  

 

Vút!  

 

Kiếm Tru Tiên lao tới như sao xẹt về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Dù là thần linh hạ phàm cũng không cứu ông được đâu!”  

 

Ngay khi hai thanh kiếm kia chạm vào nhau, phát ra một tiếng đinh đương chói tai.  

 

Kiếm Tru Tiên bị đánh bay ra ngoài.  

 

Chúc trưởng lão nắm bắt cơ hội: “Súc sinh, ngày chết của mày tới rồi, kiếp sau đừng có kiêu ngạo như thế!”  

 

“Chỉ là cảnh giới Giới Chủ mà cũng dám khiêu chiến với cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hả?”  

 

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất tung một quyền vào trái tim Diệp Bắc Minh.  

 

“Chết cho lão phu!”  

 

Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai mét, cho dù cùng cảnh giới cùng rất có thể giết trong một đòn.  

 

Trong đầu Chúc trưởng lão đã bắt đầu hiện lên dáng vẻ chết thảm của Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay sau đó.  

 

Lạch cạch!  

 

Ngay khi nắm đấm của ông ta cách trái tim Diệp Bắc Minh khoảng ba tấc.  

 

Nắm đấm ấy đã bị khóa chặt không thể nhích thêm chút nào.  

 

Chúc trưởng lão kinh hãi: “Tốc độ của mày? Không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh lười giải thích cho ông ta.  

 

Anh đã lĩnh ngộ phép tắc thời gian nên đòn đánh lén của Chúc trưởng lão trong mắt anh còn chậm hơn sên bò.  

Anh bóp chặt tay.  

 

 

Cổ tay Chúc trưởng lão nứt gãy nhanh đến nỗi còn chưa kịp kêu lên tiếng nào.  

 

 

Năm ngón tay của Diệp Bắc Minh lại vươn tới tóm đầu Chúc trưởng lão.  

 

 

Rầm!  

 

 

Đầu Chúc trưởng lão nổ tung.  

 

 

Ông ta đến chết cũng không tin rằng mình đã bị một kẻ cảnh giới Giới Chủ giết chết.  

 

 

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Cắn nuốt cho tôi!”   

Advertisement
';
Advertisement