“Chuyện này tôi thật sự không lừa thiếu chủ cậu đâu!”
Để chứng minh chuyện này, Lâm Thương Hải đích thân cầm một chiếc hộp gấm từ xe ra.
Mở hộp gấm, một tờ giấy đã ngả vàng xuất hiện trước mắt.
Gần như giống y đúc Diệp Bắc Minh bây giờ!
Tờ giấy đã cũ.
Nét vẽ mơ hồ không rõ!
Nhưng vô cùng dịu dàng.
Vừa nhìn liền biết được làm bởi bàn tay phụ nữ.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tờ giấy này quả thật có hơi cũ, không phải làm cho cũ”.
Diệp Bắc Minh lập tức ngây ra.
Thật chẳng lẽ là mẹ mình sao?
Hai mươi ba năm trước mẹ đã để lại thứ này?
Diệp Bắc Minh suy nghĩ chốc lát rồi bình tĩnh lại, hỏi: “Mẹ tôi trông thế nào?”
“Cái này …”
Lâm Thương Hải có chút ngơ ngác, trực tiếp lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, mẹ thiếu chủ che mặt”.
“Tôi chỉ thấy mỗi đôi mắt, chỉ là đôi mắt kia khiến người ta không dám không tuân theo mệnh lệnh của bà ấy!”
“Hơn nữa…”
Nói tới đây, Lâm Thương Hải dừng lại.
“Hơn nữa gì?”, Diệp Bắc Minh gấp gáp hỏi.
Lâm Thương Hải đang do dự.
“Nói!”
Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Lâm Thương Hải chỉ cảm thấy một luồng uy thế đáng sợ tấn công tới, toàn thân ông ta bị sát ý lạnh như băng bao phủ!
Lúc này.
Vị hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong nháy mắt.
‘Quá đáng sợ!’
Trong lòng Lâm Thương Hải run rẩy, bật thốt lên: “Mẹ cậu năm đó có chút yếu ớt”.
“Tôi cảm giác hình như bà ấy bị thương, nhưng lại rất kỳ quái, dù bà ấy bị thương nhưng vẫn mạnh hơn Võ Linh bình thường vô số lần!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên: “Mẹ tôi bị thương?”
“Bà làm sao?”
“Cái này... thuộc hạ không biết”, Lâm Thương Hải quỳ trên đất lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!