Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Diệp Bắc Minh giật mình: “Vậy trái tim gớm ghiếc kia đâu rồi?”  

 

“Tôi nhớ là mình suýt nữa bị nó nuốt chửng!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẩy: “Bản tháp ở ngay trong tim của cậu, chỉ dựa vào nó mà cũng muốn nuốt chửng cậu à?”  

 

 

“Bản tháp chỉ ra tay nhẹ xíu thôi, nó đã nổ tung rồi!”  

 

 

Diệp Bắc Minh thầm kinh ngạc: “Ông nuốt chửng nó rồi à?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đúng thế, vừa khôi phục một phần một trăm sức mạnh!”  

 

Advertisement

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiểu Tháp, chúc mừng ông!”  

 

 

“À phải rồi, Đông Phương Xá Nguyệt đâu rồi? Lẽ nào cô ta bị tôi nuốt chửng rồi à?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn nGục đáp: “Cô ta không sao hết, tự rời khỏi đây rồi”.  

 

 

“Nhóc à, cậu vẫn lên bờ trước đi, có bất ngờ đấy!”  

 

Advertisement

 

“Bất ngờ à?”, Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

 

Anh phi người lên, trở lại lối vào Huyết Trì.  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Ngay khi anh vừa xuất hiện, hàng trăm nghìn con ma thú đồng loạt gào thét.  

 

 

Làn khí khủng khiếp ập vào mặt anh.  

 

 

Còn không đợi Diệp Bắc Minh hiểu rõ tình hình, hàng trăm nghìn con ma thú quỳ xuống: “Kính chào chủ nhân!” (thú ngữ)  

 

 

Vãi chưởng.  

 

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại, ngoài sững sờ, vẫn là sững sờ.  

 

 

“Chúng nó nhận tôi làm chủ sao?”  

 

 

Hàng trăm nghìn con ma thú đồng loạt quỳ xuống.  

 

 

Chúng đều nhận mình làm chủ sao?  

 

 

Vãi thật!  

 

 

Chuyện nghịch thiên gì thế!  

 

 

Từ đã!  

 

 

Diệp Bắc Minh chợt hoàn hồn: “Hình như tôi nghe hiểu thú ngữ thì phải? Tiểu Tháp, có chuyện gì thế!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nuốt chửng trái tim Thần Ma, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng trong cơ thể!”  

 

 

“Nghe hiểu thú ngữ âu cũng không lạ!”  

 

 

“Trước đừng nghĩ nhiều, nhóc à, đây là cơ duyên cực lớn của cậu đấy!”  

 

 

“Mau thu đám ma thú đó vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đi, sau này chúng sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của cậu đấy!”  

 

 

Nghe vậy, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng.  

 

 

“Tiểu Tháp, ông có chắc không?”  

 

 

“Thu hàng trăm nghìn con ma thú vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ ư?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Côn Luân Hư Thượng Cổ là núi thần, bây giờ trong đó lại có long mạch!”  

 

 

“Nếu những ma thú đó tiến vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ thì chắc chắn càng thích hợp hơn nơi đây!”  

 

 

Diệp Bắc Minh không còn do dự nữa.  

 

 

Anh bước lên, đi đến chỗ mười con Thú Vương kia: “Chúng mày có bằng lòng tiến vào thế giới không gian của tôi không?”  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement