Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

Diệp Bắc Minh lau khô máu ở khóe môi: “Không được, tôi vẫn chưa tìm được Sở Sở!”  

 

“Nếu tôi đi rồi thì cô ấy khó có thể giữ được trong sạch!”  

 

 

“Hơn nữa, Huyết Thiên đã biết quan hệ giữa tôi và Sở Sở, chưa biết chừng anh ta lại vì chuyện này mà làm khó Sở Sở!”  

 

 

Người của nhà họ Thôi chạy tới.  

 

 

“Cậu Diệp, chỗ tôi có đan dược trị thương đây, cậu mau ăn đi!”, giọng Thôi Nhân Lôi đầy nặng nề.  

 

 

Thôi Nghê Thường cũng gật đầu theo: “Anh Diệp mau trị thương đi!”  

 

 

Diệp Bắc Minh liếc nhìn đám người nhà họ Thôi: “Tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận chiến lớn, mọi người ở lại đây rất nguy hiểm!”  

 

 

“Tôi sẽ giấu mọi người vào chỗ này, mọi người đừng ngạc nhiên nhé!”  

 

 

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, một luồng lực cuốn tới.  

 

 

Người nhà họ Thôi thình lình biến mất!  

 

 

Hai mắt lão già áo xám sáng lên: “Thế giới không gian bỏ túi? Ranh con, cậu có nhiều bí mật thật đấy!”  

 

 

“Nếu cậu khai ra toàn bộ bí mật của mình thì lão phu có thể xin anh Huyết tha chết cho cậu!”  

 

 

Diệp Bắc Minh nói: “Muốn biết hả? Vậy quỳ xuống cầu xin tôi đi!”  

 

 

“Tự tìm đường chết!”  

 

 

Khóe mắt của lão già áo xám giật nhẹ một cái.  

 

 

Thân hình ông ta dịch chuyển, lao từ khu vực ghế ngồi dành cho khách quý xuống chẳng khác gì một chiếc máy bay tiêm kích!  

 

 

Mười con Thú Vương thấy vậy, lập tức xông lên không chút do dự, định ngăn ông ta lại!  

 

 

“Chỉ dựa vào đám Thú Vương này mà cũng đòi ngăn cản lão phu à?”  

 

 

Lão già áo xám bộc phát sức mạnh.

 

Mười con Thú Vương bị đánh bay ra ngoài, trên thân xuất hiện những vết thương kinh hoàng!  

 

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất của đấu thú trường, máu chảy thành dòng!  

 

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Tất cả quay lại đây, không được liều mạng hy sinh!”  

 

 

Đám Thú Vương quay lại, đứng canh giữ hai bên người Diệp Bắc Minh!  

 

 

Thấy vậy, Huyết Thiên la lên từ trên khu vực ghế ngồi dành cho khách quý: “Sư phụ, đừng cho nó cơ hội lấy lại sức!”  

 

 

“Chém đứt tay chân của nó trước rồi đánh nát đan điền của nó!”  

 

 

“Con muốn tự tay tra tấn thằng khốn này, cho nó nếm mùi sống không bằng chết, quỳ mọp dưới đất nhận lỗi, xin tha!”  

 

 

Lão già áo xám phi mình lên, đứng lơ lửng giữa không trung, bước từng bước tới gần: “Chàng trai trẻ, đừng phản kháng vô ích!”  

 

 

“Chẳng lẽ giữ được mạng lại không tốt hơn hay sao?”  

 

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bớt nói nhiều đi!”  

 

 

“Thắng bại còn chưa rõ, sao ông biết người chết không phải là ông?”  

 

 

Lão già áo xám cười một tiếng đầy nghiền ngẫm, lắc đầu: “Chàng trai trẻ, xem ra cậu hoàn toàn không biết thế nào là cảnh giới Động Hư rồi!”  

 

 

Ông ta vừa nói xong, lập tức xoay cổ tay, gần như xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh ngay lập tức!  

 

 

Bàn tay chụp thẳng về phía cổ họng của anh!  

 

 

“Long Tổ, ra tay đi!”  

 

 

Diệp Bắc Minh gầm lên!  

 

 

Một con Huyết Long lao ra từ Long Thai Trì trong di tích Côn Luân Thượng Cổ: “Chủ nhân, tôi chỉ có thể giúp sức mạnh của cậu tăng gấp mười lần!”  

“Nếu như chân nguyên của cậu bị phong ấn thì cũng chỉ có thể bộc phát gấp mười lần sức mạnh hiện tại của cậu!”  

 

 

“Cậu chưa chắc đã thắng được cảnh giới Động Hư, cậu có chắc không?”  

 

 

Diệp Bắc Minh đáp không chút do dự: “Chắc!”  

 

 

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, bàn tay của lão già áo xám đã sắp chộp được cổ của Diệp Bắc Minh!  

 

 

Advertisement
';
Advertisement