Hầu Tử gằn giọng gầm nhẹ: “Bạch Kiếm Tinh, mày sẽ không chết yên ổn đâu!”
Bạch Kiếm Tinh phun một ngụm nước miếng: “Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng à?”
“Tao thật muốn xem thử, miệng mày cứng đến mức nào!”
Cây dao sắc bén hạ xuống.
Chém đứt ba ngón tay của Hầu Tử.
Advertisement
Hai tay của Hầu Tử nổi gân xanh, đau đến phát run.
Bạch Kiếm Tinh hung tợn cười nói: “Còn chịu đựng được à!”
Phụt! Phụt!
Cây dao lại hạ xuống, chặt đứt tiếp hai ngón tay.
Lúc này, tay trái của Hầu Tử chỉ còn mỗi bàn tay nên không thể nào giữ gò đá kia được nữa.
Anh ta chỉ đành dùng tay phải giữ chặt.
Đinh! Đinh! Đinh!
Bỗng nhiên, tiếng chuông vang vọng khắp núi.
Đoạn Dật Phong biến sắc: “Có người đang gõ chuông Huyền Trọng, đừng chơi nữa, mau đến đại điện tập hợp!”
Bạch Kiếm Tinh liếm môi: “Tàn phế, hên cho mày đấy!”
Rồi gã vung đao chặt đứt cổ tay của Hầu Tử.
Nháy mắt, người Hầu Tử rớt xuống vách núi sâu hun hút kia.
Ngay khi cả lũ xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng nổ rung trời, cả bọn kinh ngạc quay đầu lại.
Trước mặt họ, một người thanh niên xa lạ đang ôm Hầu Tử, đặt anh ta nằm trên mặt đất, mười ba ngân châm trong tay đâm vào cơ thể Hầu Tử.
“Hầu Tử, anh mau tỉnh lại đi!”
Hầu Tử mở to mắt, khóe mắt trào ra dòng máu đỏ tươi: “Anh ơi, là anh...”
“Hu hu hu hu! Tôi chết rồi à? Lẽ nào anh cũng chết rồi?”
“Hai anh em chúng ta gặp nhau dưới địa ngục sao?”
Hầu Tử kích động vươn tay, định cầm tay Diệp Bắc Minh.
Một bàn tay năm ngón đã bị chặt đứt sạch không còn ngón nào.
Một bàn tay khác thì đến bàn tay cũng không có.
Hai tay hoảng hốt bất lực vùng vẫy giữa không trung.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ôm chặt cánh tay của Hầu Tử: “Không, anh chưa chết đâu!”
“Tôi cũng không chết, nhưng có người lại muốn anh chết!”
“Những kẻ này tra tấn anh thế nào, tôi sẽ trả lại cho bọn chúng gấp ngàn lần, vạn lần!”
Xong anh quay đầu nhìn về phía bọn Đoạn Dật Phong, Bạch Kiếm Tinh và cô gái áo lục.
“Hầu Tử, ai làm anh bị thương!”
Mắt Hầu Tử ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào mấy người kia.