“Mau giao máu Tổ Long ra đây, lão phu cho cô ra đi thanh thản!”
“Nếu không, lão phu sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Trường kiếm trong tay lão già kia vung qua vung lại.
Trong lúc ấy, sau lưng Long Khuynh Vũ đầm đìa máu tươi, chi chít vết kiếm.
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời.
Lão già kia bất đắc dĩ, chỉ đành sai người bắt Long Khuynh Vũ về Thiên Đạo Tông rồi tính.
Bỗng nhiên.
Một người đàn ông tiến lên: “Ô trưởng lão, tôi có cách ép cô ta nói ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”
Lão già kia nhướng mày: “Hàn Thông, cách gì thế?”
Hàn Thông nhếch mép cười khẩy: “Ô trưởng lão, nếu đưa về Thiên Đạo Tôi rồi để những người khác ép cung hỏi ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”
Advertisement
“Vậy chẳng phải công lao sẽ thuộc về kẻ khác sao?”
Ô trưởng lão nhíu mày, quả thật khá có lý.
“Cậu có cách nào bắt cô ta mở miệng à?”
“Khà khà!”
Vẻ mặt của Hàn Thông rất đáng khinh: “Ô trưởng lão, Long Khuynh Vũ là tuyệt sắc đại mỹ nhân đứng thứ ba trong bảng Nữ Thần của thế giới Tam Thiên!”
“Chắc chắn sẽ có rất nhiều gã đàn ông muốn lột bỏ vẻ ngoài của cô ta, nếu chúng ta sẽ dụng lưu ảnh thạch ghi hình lại...”
Rồi gã ghé bên tai Ô trưởng lão.
Ô trưởng lão chợt hiểu ngay: “Thằng nhóc cậu nghĩ chu đáo đấy!”
Rồi ông ta lấy ra một lưu ảnh thạch.
Hàn Thông nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Ô trưởng lão, tôi đồng ý làm nam diễn viên!”
Ô trưởng lão nhíu mày: “Bảo đao của lão phu còn chưa già đâu!”
“Đương nhiên là lão phu ăn thịt còn cậu theo sau húp canh là được?”
Dứt lời, ông ta lấy ra một cái mặt nạ rồi đeo lên: “Khà khà khà, làm vậy sẽ không ai biết lão phu là ai!”
Hàn Thông mắng thầm trong lòng.
Gã nuốt một ngụm nước miếng rồi rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.
Định bụng ghi hình lại khoảnh khắc ngàn năm có một này.
Long Khuynh Vũ tức giận run người: “Các người... các người định làm gì?”
Lẽ nào trước khi mình chết còn khó giữ được tấm thân trong trắng này hay sao?
Ô trưởng lão nhếch mép: “Chỉ cần cô giao máu Tổ Long ra đây, lão phu có thể tha cho cô!”
“Nếu không, lão phu sẽ không khách khí...”
Ô trưởng lão bắn ra vài luồng khí kình, cố định tứ chi của Long Khuynh Vũ lại.
Rồi kéo cô ta ra tạo thành một hình chữ “đại”.
Long Khuynh Vũ vốn đang trọng thương, bị trường kiếm ghim trên mặt đất, không cách nào phản kháng.
Động tác ngượng ngùng này làm cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên.
Vút!
Một tiếng xé gió ập tới.
Sau đó, bên tai cô ta truyền tới tiếng la hoảng sợ: “Ô trưởng lão!”
Long Khuynh Vũ mở to mắt, đúng lúc bắt gặp cái đầu đang trừng mắt của Ô trưởng lão lăn lóc trên mặt đất.
“Cậu là ai?”