Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Với một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, sơn môn cao trăm trượng của Thiên Đạo tông sụp đổ.   

 

 

"Tôi cho Thiên Đạo tông của các người mười lăm phút, giao đầu của Hồ Tông Nhai ra đây!"  

 

"Anh Diệp...."  

 

Long Khuynh Vũ hoảng sợ đến mức cả người xụi lơ, nắm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh mới không ngã xuống.  

 

Gần như ngất đi vì sợ hãi!  

 

…  

 

Cùng lúc đó, Thiên Đạo tông, trong đại sảnh nghị sự.  

 

Sắc mặt của mấy trăm người cấp cao thuộc cảnh giới Tạo Hóa vô cùng ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn sáu lão già thuộc cảnh giới Chúa Tể đang ngồi ở vị trí cao nhất.  

 

Sau một thời gian dài yên lặng.  

 

Trong sáu người, một ông lão tóc bạc mặt hồng hào cuối cùng cũng lên tiếng: "Hồng trưởng lão đã chết, tổng cộng có 678 người, toàn quân đều bị diệt!"  

 

"Tất cả đều do một tiểu tử tên Diệp Càn Khôn. Theo tin tức đáng tin cậy, người này đã có thể giết chết cảnh giới Động Hư!"  

 

Lời này vừa thốt ra.  

 

"Cái gì?"  

 

"Chém chết cảnh giới Động Hư..."  

 

Mấy trăm người cấp cao trố mắt nhìn nhau, con ngươi gần như lồi ra ngoài!  

 

Toàn bộ đại sảnh nghị sự yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Giống như là ngày tận thế vậy!  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng nổ lớn vang lên giống như động đất!  

 

Một giây tiếp theo.  

 

"Tôi cho Thiên Đạo tông của các người mười lăm phút, giao đầu của Hồ Tông Nhai ra đây!"  

 

Mọi người bên trong đại sảnh nghị sự đều cảm thấy bối rối!  

 

Tam trưởng lão Hồ Tông Nhai vỗ bàn đứng dậy: "Ai mà to gan như vậy? Chán sống rồi đúng không!"  

 

Ngay sau đó, một đệ tử xông vào trong đại sảnh nghị sự, hoảng sợ hét lớn: "Chư vị trưởng lão, có một chàng trai trẻ dùng kiếm đánh vỡ sơn môn…  

 

Bên ngoài sơn môn của Thiên Đạo tông.  

 

Từ lúc sơn môn sụp đổ, vô số đệ tử đã lao ra bao vây hai người.  

 

Long Khuynh Vũ sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, cả người gần như treo trên người Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp… Nhân lúc các cấp cao của Thiên Đạo tông vẫn chưa ra ngoài thì chúng ta rời đi trước đi!"  

 

Không phải là cô ta sợ chết.  

 

Mà là không chịu được áp lực này!  

 

Một triệu đệ tử!  

 

Chỉ là khí thế này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được!  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: "Cô không muốn báo thù sao?"  

 

"Muốn!"  

Long Khuynh Vũ gật đầu thật mạnh: "Tôi nằm mơ cũng muốn báo thù!"  

 

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn vào mắt của Long Khuynh Vũ: "Muốn báo thù thì không cần sợ hãi!"  

 

 

"Sợ hãi mới là kẻ thù lớn nhất của cô, cho dù đối mặt với một triệu người thì cũng phải dũng cảm bước đến!"  

 

 

Thân thể của Long Khuynh Vũ run lên: "Cho dù đối mặt với một triệu người thì cũng phải dũng cảm bước đến?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement