Bỗng nhiên, một luồng khí kình giáng xuống, nước suối cuồn cuộn hắt hết lên người Nhan Như Ngọc.
Nháy mắt cả người cô ấy ướt đẫm.
Quần áo vốn mong manh nay dán hết vào người cô ấy.
Nhan Như Ngọc kinh hãi: “Chu Thực, anh định làm gì đó?”
Chu Thực cười xấu xa, nhanh chóng bước tới chỗ Nhan Như Ngọc: “Em Như Ngọc à, tôi rất thích em đó!”
Advertisement
“Phong cảnh nơi này non xanh nước biết, hay là em theo tôi được không?”
“Chỉ cần em theo tôi, tôi cam đoan sẽ dẫn em đi tìm anh Diệp của em ngay lập tức!”
Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng.
Hắn ta nhìn Nhan Như Ngọc chằm chằm như sói đói.
Advertisement
Nhan Như Ngọc hoảng sợ, quát to: “Chu Thực, anh có biết mình đang làm gì không hả?”
“Nếu tôi nói với sư phụ, lẽ nào anh không sợ sư bá Thiên Khiếm hay sao?”
“Sợ hả? Ha ha ha!”
Chu Thực bật cười thành tiếng rồi chỉ vào ông già mặc áo xám kia: “Ông ta là người hầu bên cạnh ông nội tôi, có biết tại sao ông nội phái ông ta theo tôi không?”
“Trước kia, khi tôi chơi đùa với nữ đệ tử của hàng loạt tông môn cũng có vài tên mắt mù tới cản!”
“Là ông ta đã giúp tôi dọn dẹp đấy!”
Ông già mặc áo xám kia bước lên, chặn đứng đường lui của Nhan Như Ngọc.
Thấy thế, mặt Nhan Như Ngọc trắng như giấy.
Ánh mắt Chu Thực rực lửa: “Em Như Ngọc ơi, tôi sẽ dịu dàng mà!”
“Hơn nữa, tôi là người rất có kinh nghiệm, tôi sẽ không để em đau đâu!”
Hắn ta bước tới, thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Nhan Như Ngọc.
Hai người cách nhau chưa tới nửa mét.
Chu Thực nhìn cơ thể ướt đẫm của Nhan Như Ngọc mà hừng hực suýt nữa nổ tung.
Nhan Như Ngọc nhìn ánh mắt của Chu Thực, một cảm giác đầy ghê tởm xộc thẳng lên: “Anh đúng là đồ khốn!”
“Khà khà, tôi còn có mặt khốn nạn hơn đấy!”, Chu Thực cười đáng khinh.
Vút!
Bỗng nhiên, một đường kiếm quang vụt tới.
La Vãn Vãn rút kiếm xông lên: “Đồ lưu manh kia, không được đụng vào chị Nhan!”
Chu Thực nhíu mày: “Mặt xấu sợ, tôi không có hứng thú với cô, cút đi!”
Hắn ta tung cú tát vào La Vãn Vãn.
“Đinh”, bảo kiếm của cô ta gãy đôi.
Chưởng phong chưa dứt mà đánh bay cả La Vãn Vãn đầm đìa máu ngã nặng nề xuống đất, gắng gượng cách mấy cũng không thể nào đứng dậy.
“Vãn Vãn!”
Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, chạy về phía La Vãn Vãn.
Chu Thực vương tay, tóm cổ tay Nhan Như Ngọc rồi kéo cô ấy về.
Lão già áo xám thấy thế thì cười đáng khinh nói: “Cậu chủ, cậu cứ chơi từ từ, lão nô tạm lánh đi trước!”