"Nơi này là linh đường, quá xúi quẩy!"
"Cơ thể vàng bạc của anh, sao có thể tới chỗ như thế chứ?"
"Hay là đến phòng của nô gia, nô gia sẽ pha trà cho anh để giải toả thật tốt!"
Bốp!
Vạn Càn vỗ một cái vào phía sau Lạc Kiều, cực kỳ đàn hồi: "Bản đế tử có chút việc trước đã, đợi lát nữa sẽ đi tìm cô sau!"
"Đế tử, anh thật xấu!"
Lạc Kiều dậm chân, không dám cản đường.
Tùy ý để Vạn Càn vượt qua cô ta, đi đến trước quan tài của Lạc Khuynh Thành.
Hắn ta đưa tay nắm lấy nắp quan tài, bỗng nhiên dùng lực!
“Răng rắc” một tiếng, nắp quan tài nổ tung!
Lộ ra dung nhan tuyệt thế của Lạc Khuynh Thành!
Cô ấy lẳng lặng nằm trong quan tài, hai mắt nhắm chặt.
Ngoại trừ việc không có một chút hô hấp và nhịp tim nào ra thì không khác gì ngủ thiếp đi!
Vạn Càn thò tay vào trong quan tài!
"Chị!"
Lạc Vô Tà điên cuồng giãy giụa, hai tay điên cuồng cào trên mặt đất, bên trong móng tay đều là máu tươi!
"Vạn Càn, mẹ nó mày đừng chạm vào chị tao!"
"Đệch! Đệch! Đệch!"
Vạn Càn nhướng mày: "Huyền Lão, bắt cậu ta im miệng đi!"
"Vâng, đế tử!"
Lão già giống như rắn độc nhếch miệng cười một tiếng, một con rắn nhỏ màu đen bay ra từ trong tay áo.
Sau đó cắn lên cổ Lạc Vô Tà một cái, để lại hai cái dấu răng!
Trên cổ Lạc Vô Tà nổi gân xanh, hô hấp lập tức trở nên cực kỳ khó khăn, tròng mắt lồi ra!
Cả người trong nháy mắt trở nên đen kịt, giống như là mới vừa được vớt ra từ trong đống mực viết vậy!
Đám người còn lại của nhà họ Lạc bị dọa đến mức không ngừng lùi lại!
Vạn Càn tay tiếp tục thò tay về phía Lạc Khuynh Thành, trong nháy mắt sắp chạm đến da thịt của cô ấy!
"A!"
Vạn Càn kêu thảm một tiếng, ôm tay lui lại!
Hắn ta nhìn chòng chọc vào quan tài của Lạc Khuynh Thành, nổi giận mắng: "Tiện nhân đáng chết, cho dù đã chết cũng không nguyện ý để tôi chạm thử sao?"
"Huyền Lão, xem cô ta cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Tối hôm qua lúc hắn ta chuẩn bị bắt được Lạc Khuynh Thành!
Ai biết Lạc Khuynh Thành cận kề cái chết mà vẫn không nghe theo, sau khi nuốt một viên đan dược liền biến thành dạng này!
Lúc đầu Vạn Càn nghĩ nhân lúc còn nóng...
Đáng tiếc, thi thể của Lạc Khuynh Thành lại giống như có gai.
Chỉ cần hắn ta đụng vào sẽ như đụng phải kim đâm!
Huyền Lão híp mắt lại, nhanh chóng tiến lên, đôi mắt già nua toả ra ánh sáng đỏ như máu: "Đế tử, trên người người phụ nữ này đã bị hạ cấm chế!"
"Cấm chế chưa bị xoá bỏ thì bất kỳ người nào đều không thể chạm vào cô ta!"
Ánh mắt của Vạn Càn trầm xuống: "Ông có biện pháp giải trừ không?"