Chín con Ma Long nhào tới, Huyền Lão muốn kêu thảm cũng không kịp, đã bị tại xé nát chỗ !
Vạn Càn bị doạ đến mức trái tim gần như nổ tung, Huyền Lão là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!
Thế mà ngay cả một chiêu của tên nhóc này cũng không đỡ nổi?
Hắn ta lập tức xoay người chạy!
"Mày muốn đi đâu?"
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, đưa tay ra túm lấy cổ họng của Vạn Càn: "Là mày hại chết đại sư tỷ của tao!"
Lạc Kiều xông lại, chửi ầm lên: "Tiểu súc sinh cậu điên rồi, cậu có biết Vạn Càn có thân phận gì không?"
"Hắn ta là đế tử, con trai của Trường Sinh Thần Đế, cậu..."
Gào!
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, chém một kiếm xuống!
Một con huyết long nghiền ép xuống, Lạc Kiều hóa thành mưa máu tại chỗ!
Một màn này khiến Vạn Càn bị doạ đến mức hồn phi phách tán: "Cậu Diệp... Ngài… Cậu cho tôi giải thích!"
"Đại sư tỷ của cậu tự vẫn, hơn nữa tôi thề, tôi căn bản không chạm vào một sợi tóc của cô ta!"
"Trên người cô ta có một loại cấm chế, tôi còn chưa chạm vào đã bị bắn ra..."
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tao biết".
Vạn Càn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cậu Diệp, cậu hãy thả tôi đi..."
Không ngờ, Diệp Bắc Minh lại giơ tay lên, nắm chặt lấy đỉnh đầu của Vạn Càn!
Vạn Càn luống cuống: "Cậu muốn làm gì..."
Ầm!
Một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên đỉnh đầu!
Vạn Càn phát ra kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng: "A..."
Hắn ta hoảng sợ phát hiện, da đầu cùng da mặt của mình, thế mà lại chia lìa với thân thể!
Làn da của mình, thế mà lại bị người trước mắt xé rách xuống tới!
Lúc này Vạn Càn đã biến thành một người đẫm máu!
"Mày cho rằng như vậy là đã xong rồi sao?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Nếm thử cảm giác bị rút gân lột da đi!"
"Không... Không muốn..."
Cả người Vạn Càn run rẩy, điên cuồng giãy giụa: "Tôi van cầu cậu, tôi là đế tử..."
"A..."
Bên trong đại điện không ngừng truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm!
Mười lăm phút sau, Vạn Càn đã hoàn toàn biến mất!
Trên mặt đất chỉ còn lại một bộ da người, một bộ xương trắng!
Còn có các loại máu thịt be bét!
Diệp Bắc Minh đứng trước quan tài, đôi mắt đỏ bừng nhìn Lạc Khuynh Thành bên trong quan tài: "Đại sư tỷ, em đã đến chậm rồi!"
Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Diệp Bắc Minh, cô ấy chỉ là phong bế thần hồn của mình, giả chết mà thôi!"
"Cô nói cái gì? Băng Phách tiền bối, cô nói thật ư?", Diệp Bắc Minh kích động hỏi.
Giọng nói của Băng Phách truyền đến: "Đương nhiên bản toạ sẽ không lừa cậu!"
"Nói thật cho cậu biết, bản tọa chủ tu đạo thần hồn!"