Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Tiến về phía trước một bước, nổi giận gầm lên một tiếng!  

 

 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người!  

 

Chín con ma long màu đen lại lao ra một lần nữa, một con huyết long lại lao thẳng lên trời!  

 

"Tiểu tử này điên rồi sao?"  

 

"Sao lại dám nói chuyện với người được phong hào Thần Đế như vậy?"  

 

Đám đông quá sợ hãi!  

 

Tròng mắt của Thẩm Nại Tuyết suýt chút nữa lồi ra ngoài!  

 

Ông lão Thiên Khiếm nhếch miệng cười: "Sư muội, xem ra chúng ta không cần ra tay!"  

 

Sư thái Tĩnh An gật đầu: "Lợi cho cậu ta, quay lại bắt con khốn Nhan Như Ngọc kia lại, tôi đây phải tra tấn cô ta đến chết!"  

 

Khóe mắt Giang Lục U co giật dữ dội: "Đồ khốn khiếp, mày tự tìm cái chết!"  

 

Đang định ra tay!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng trời vang lên: "Giang Lục U, Giang Phong Hoa! Hai anh em các người dám động vào cậu ta?"  

 

Bùm!  

 

Ánh mắt mọi người ngưng lại, dừng ở phía sau Diệp Bắc Minh.  

 

Lạc Khuynh Thành chậm rãi bước tới, sắc mặt đã cải thiện rất nhiều.   

 

Giang Lục U hơi sửng sốt: "Ồ? Cô lại là ai?"  

 

"Nói thử xem, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta?"  

 

Lạc Khuynh Thành không chút do dự nói: "Tiểu sư đệ của tôi là huyết mạch của Hoa tộc Thượng Cổ, ông dám động vào cậu ta sao?"  

 

Giang Phong Hoa sửng sốt: "Cô nói gì?"  

 

Giang Lục U kêu lên: "Không thể nào!"  

 

Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc!  

 

Những vị khách khác có mặt cũng sững sờ ngay tại chỗ!  

 

Thẩm Nại Tuyết sửng sốt, giống như đang nghĩ tới điều gì: "Sao có thể, cậu ta người của Hoa Tộc?"  

 

"Người của Hoa tộc Thượng Cổ? Chẳng trách!"  

 

Ánh mắt Dư Khải Đông nheo lại, tất cả ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương đều biến mất!  

 

Thay vào đó là một luồng sát khí ngút trời!  

 

Sắc mặt già nua của Nhậm Kiếm Hành trầm xuống: "Dư Khải Đông, nếu ông dám động vào một sợi tóc của cậu ta thì đừng trách tôi trở mặt!"  

 

Dư Khải Đông nghiến răng: "Nhậm Kiếm Hành, Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt!"  

 

"Huyền Thiên Tông của các người còn muốn tuân thủ lời hứa năm đó sao?"  

 

Nhậm Kiếm Hành cười: "Đây là lời giáo huấn của tổ tiên Huyền Thiên Tông!"  

 

"Ông!"  

 

Dư Khải Đông nghiến răng.  

"Thật hay giả?"  

 

 

"Người của Hoa tộc Thượng Cổ?"  

 

 

"Trời ạ, chẳng phải Hoa tộc Thượng Cổ đã hoàn toàn bị diệt rồi sao..."  

 

 

"Nghe nói không có, có một số người đã rời khỏi Huyền Giới, một số cố gắng kéo dài hơi tàn ở nơi mà chim cũng không thèm dòm ngó tới..."  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement