Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

 Một lão già giật mình la lên: “Tĩnh Dung, bà điên rồi!”  

 

“Sao lại dùng một cô bé loài người làm thuốc dẫn hả?”  

 

Tĩnh Dung lắc đầu: “Sao bà già này lại có thể làm chuyện vô nhân tính như vậy được?”  

 

“Cô bé này không phải Nhân tộc mà là yêu ma!”  

 

Nói rồi, Tĩnh Dung tiện tay bắn một viên độc dược vào miệng cô bé.  

  Advertisement

“Con súc sinh này là yêu ma, một khi đối mặt với nguy cơ sinh tử!”  

 

“Ma huyết trong cơ thể nó sẽ bảo vệ chủ nhân, mọi người xem đi!”  

 

Một giây sau.  

 

Làn da của cô bé bỗng chốc đen kịt!  

 

“Ôi...”  

 

Cô bé hét lên đau đớn tan nát cõi lòng: “Ư ư ư, bố mẹ ơi, Tâm Nhi đau quá...”  

 

Da thịt trên người cô bé nháy mắt biến thành màu tím!  

 

Sau đó, sau lưng cô bé còn xuất hiện ảo ảnh hình một con Chân Long màu tím!  

 

Không ngừng gào thét, hung dữ!  

 

“Hu hu… Bố mẹ ơi, bố mẹ đâu rồi?”  

 

“Bố mẹ không cần Tâm Nhi nữa sao? Hu hu hu…”  

 

Diệp Tâm khóc.  

 

Trên da xuất hiện rất nhiều ma văn, bầu trời cũng trở nên u ám!  

 

Tĩnh Dung ngẩng đầu, nhìn về phía Cổ Trần, cười hỏi: “Mọi người thấy cả rồi chứ? Con bé này mà là Nhân tộc sao?”  

 

Cổ Trần gật đầu: “Không phải, bà tiếp tục đi!”  

 

“Cảm ơn tiền bối!”  

 

Tĩnh Dung cười một tiếng, tiện tay kéo chiếc lồng sắt đang giam giữ Diệp Tâm lại gần mình.  

 

Một giây sau, bà ta lấy ra một con dao găm sắc lẹm cứa cổ tay của Diệp Tâm!  

 

Phụt!  

 

Máu tươi bắn ra!  

 

Tĩnh Dung đưa tay, dẫn máu của Diệp Tâm vào trong lò đan!  

 

Ầm!  

 

Chỉ một lát, trong lò đan bùng lên một luồng tinh khí sinh mệnh cực mạnh!  

 

Thân thể của người tu võ xung quanh đài võ đạo chấn động!  

 

Bọn họ ào ạt ùa tới, bao vây bên dưới đài võ đạo, ra sức hít một hơi thật sâu!  

“Hu hu... Đau quá, Tâm Nhi đau quá!”  

 

 

“Bà đừng bắt nạt Tâm Nhi nữa, Tâm Nhi muốn gặp bố mẹ…”, Diệp Tâm cầu xin bà ta.  

 

 

Nét mặt Tĩnh Dung băng giá: “Đồ súc sinh nhà mi được làm thuốc dẫn cho đan dược của bà già này là phúc lớn trời bể của mi đấy!”  

 

 

“Chỉ khi dùng thân mình để luyện đan thì mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người mi!”  

 

 

Diệp Tâm rưng rưng nước mắt trên khóe mi: “Hu hu hu, Tâm Nhi không làm chuyện gì xấu cả!”  

 

 

“Bà ơi, cháu đau lắm, cháu chết mất…”  

 

 

Tĩnh Dung toét miệng cười một tiếng: “Đau thì nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt lại là hết đau!”   

Advertisement
';
Advertisement