"Trước hết anh đi cùng tôi đến học viện, chúng ta báo cáo chuyện này với viện trưởng rồi nói saul"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Nửa ngày sau. "Đây chính là học viện Viễn Cổ sao?"
Nhìn tòa kiến trúc cổ xưa trước mặt, Diệp Bắc Minh quả thực bị rung động.
Mênh mông vô bờ, trải dài hàng ngàn dặm!
Một cánh cổng cổ xưa được bao quanh bởi 99 bức phù điêu Chân Long!
9999 bậc thang hướng về phía trước! Thật giống như thiên đình trong thế giới thần thoại vậy! Lê Mộng Ly cười nói: "Anh Diệp, đây là Thang Trời!"
"Đệ tử bình thường không có tư cách từ đây tiến vào học viện, một khi bước lên Thang Trời, thực lực cũng sẽ bị áp chết"
"Căn bản không thể đi qua 9999 bậc thang này. Chúng ta chỉ đi được vào bằng cửa phụ thôi".
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.
Cái này có vẻ giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổi
"Được".
Hai người đi tới cửa hông, vừa định chuẩn bị tiến vào học viện Viễn Cổ.
“Tránh sang một bên!"
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: "Chu sư tỷ ra ngoài, tất cả mọi người tránh đường!"
"Chu sư tỷ?"
Lê Mộng Ly hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Bắc Minh lùi sang một bên.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp được bao quanh bởi một đám người đang đi đến.
Khi nhìn thấy vị Chu sư tỷ kia, đôi mắt Diệp Bắc Minh trợn to: "Nhược Giai!"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.com.vn.vn để vào đọc truyện nhé
Vị Chu sư tỷ kia lại là vợ chưa cưới của anh, Chu Nhược Giai!
"Anh ta không ngừng gọi phương danh của Chu sư tỷ?"
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Vẻ mặt Lê Mộng Ly đầy kinh ngạc: "Anh Diệp, anh... biết Chu sư tỷ sao?"
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở hiện trường đều há hốc miệng, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ!
Chu Nhược Giai cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, sâu trong đôi mắt xinh đẹp có một tia sợ hãi!
Nhưng rất nhanh đã sớm bình tĩnh trở lại! Chu Nhược Giai phun ra một câu: "Đã từng”.