Xung quanh vang lên tiếng cười!
Ngay cả hai vị cảnh giới Đế Tôn trông cửa cũng không thể ngừng lắc đầu cười.
"Sao vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lê Mộng Ly hơi xấu hổ, do cô ta suy nghĩ không chu toàn nên mới khiến Diệp Bắc Minh bị người khác chế giễu.
Cô ta áy náy giải thích: "Cậu Diệp, trách tôi tôi không nói rõ ràng với anhl"
"Đây... Chẳng qua là một cách không thể thực hiện được!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Lê Mộng Ly lúng túng đáp: "Thang Trời này vô cùng kinh khủng, mỗi lần lên một bước Thang Trời, nó sẽ chồng lên áp lực gấp đôi!"
"Đỉnh cao nhất của 9999 bậc thang trời sẽ khiến người ta phải chịu đựng áp lực gấp gần mười ngàn lần!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khế nhúc nhích.
Quả nhiên giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổi
Một thanh niên cười nói: "Tên kia, cậu nên từ bỏ đi!"
"Từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, chưa từng có người nào có thể đi qua 9999 bậc Thang Trời!"
Hắn ta chỉ vào chỗ cao nhất của Thang Trời: "Nhìn thấy Thiên Môn kia không?”
"Từ xưa đến nay chưa mở ra bao giời"
"Cậu cho răng cậu là ai mà muốn bước lên Thang Trời? Cười chết người!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Thì tính sao? Hôm nay, Thiên Môn chắc chắn sẽ mở ra vì Diệp Bắc Minh tôi!"
"Hahahaha!"
"Hôm nay xem như tôi gặp được cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"
"Mẹ nó thật tuyệt đỉnh!" "Lê sư tỷ, loại đỉnh cao này chị nhặt từ chỗ nào về vậy?" Lại là một trận cười vang.
Càng ngày càng nhiều người nghe nói có người muốn leo Thang Trời nên sôi nổi chạy ra hóng hớt.