Trong khi nghĩa địa Hỗn Độn mở ra, ở một nơi nào đó trong sơn cốc.
Một đám người tu võ giáng trần rồi tìm kiếm một hồi.
Một người đàn ông trung niên chạy tới, quỳ gối dưới chân một người thanh niên: “Cậu chủ, tìm được rồi ạ!”
“Ở ngay phía trước!”
Phó Long Đình nâng tay nắm chặt một mảnh binh khí: “Đi
Bọn họ đi tới trước vài trăm mét, đi sâu vào nơi sâu nhất sơn cốc.
“Tuy rằng nơi đây đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng cẩn thận đến mấy rồi cũng sẽ có sai sót!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu, chỉ vào một hướng: “Mảnh binh khí này được tìm thấy ở ngay đây, nó thuộc về nhà
họ Phó chúng ta!”
“Hơn nữa, nơi này có dấu vết của trận pháp, e rằng có người đã thiết lập một trận pháp ở đây rồi!"
“Sợ rằng bọn cậu chủ nhỏ đã bị người mai phục ở đây!”
Mặt Phó Long Đình lạnh băng, khóe mắt run liên tục: “Không một kẻ nào từng dính máu tươi của nhà họ Phó trên †ay mà còn có thể toàn mạng!”
Anh ta giậm chân.
Quát to: “Thời gian tái hiện!”
Cảnh khiến người khiếp sợ xuất hiện.
Trong cơ thể Phó Long Đình bùng lên một luồng sáng đỏ thấm.
Vô số phù văn tề tụ bốn phía xung quanh anh ta rồi ngưng tụ thành một hư ảnh.
Một ông lão, một người thanh niên và một cô gái hiện lên.
“Mặc Phong Hành sao?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Phó Long Đình nhíu mày: “Nhà họ Mặc trên Huyền Bảng à?
Người đàn ông trung niên gật đầu đáp: “Người này chính là Mặc Phong Hành, người đứng đầu nhà họ Mặc, còn cô gái kia chính là cháu gái của ông ta, Mặc Đình Đình!”
“Còn về người thanh niên kia thì chưa từng gặp mặt..."
“Mặc kệ là ai thì cũng chỉ có một kết cục!”, Phó Long Đình hừng hực khí thế.
Mái tóc đen dài tung bay theo gió, sát khí ngùn ngụt ngút trời.
Tay anh ta nắm chặt, nháy mắt ba bóng người kia tan biến.
“Đi thôi, đến nhà họ Mặc!”
Thẩm Nại Tuyết mở mắt, lông mi khẽ rung động: “Nhóc Diệp, cảm ơn!”
Ấy vẫn là giọng của Thẩm Nại Tuyết.
Nhưng giọng điệu là của Băng Phách.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!