Đi dọc theo con đường xây đắp bằng huyền băng chục nghìn năm, Băng Phách mở một mạch mười mấy trận pháp.
Cuối cùng họ cũng đã bước sâu vào bên trong cấm địa của Băng Cực Cung.
Gầm gừ!
Vừa mới đến, phía trước đã vọng tới tiếng rồng ngâm yếu ớt.
Băng Phách nhanh chóng tiến lên, Diệp Bắc Minh theo sát đẳng sau.
Bọn họ bước vào một hang động.
Trong hang động, một con băng long to mấy trăm trượng bị nhốt trong một trận pháp khổng lồ.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh và Băng Phách xuất hiện, băng long vốn đang ngủ say bỗng mở mắt: “Là cô! Là cô nhốt tôi ở đây suốt mười triệu năm!”
“Vậy mà cô còn dám trở về!”
Băng Phách hừ nói: “Mười triệu năm trước, bổn tọa có thể chế ngự ông thì mười triệu năm sau băng long ông vẫn không thể vùng dậy đâu!”
Dứt lời, Băng Phách cắn đầu ngón tay.
Ngón tay cô ta vẽ hơn mười đường phù văn trong không trung.
Nháy mắt một đường huyết chú đã thành hình.
“Cô định làm gì đó?”, băng long biến sắc. Băng Phách lười giải thích.
Dưới sự chỉ huy của cô ta, huyết chú bay ra rồi chạm vào người băng long.
“Tôi nguyền rủa cô..."
Băng long gầm gừ không cam lòng, mí mắt không nhịn được rủ xuống.
Một lúc sau, tiếng ngáy vang lên như sấm. Băng Phách thấy thế nói: “Thả sư tỷ của cậu ra đi!”
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ, đưa Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Hai người họ nhắm mắt như đang say giấc nồng.
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu: “Nhờ cô!”
“Nhưng mà...”
Anh nhíu mày, nhìn vào con băng long đang ngủ say kia: “Cô có chắc là không có vấn đề gì không?”
Băng Phách cười kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi!”