Ngay cả hạng thứ nhất Huyền Bảng mà tên này cũng dám giết trước mặt mọi người!
Hắn ta thật sự sợ hãi!
"Đồ vô dụng!"
Nhìn thấy biểu hiện này của Dư Lãng, Dư Thiên Trung giận giữ: "Huyền Các đã mở ra, đi vào lấy được món đồ kia rồi lại nói!"
Mười lăm phút sau, đám người Phó Toàn Thịnh rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh Huyền Các.
"Đáng chết!"
Sấm chớp bộc phát, Phó Toàn Thịnh dùng một quyền đánh tảng đá lớn trăm mét thành mảnh vỡ vẫn không thể lăng lại lửa giận!
"Thằng! Chó! Đẻ! Này! Thật! Đáng! Chết!"
Phó Toàn Thịnh nghiến răng kẽo kẹt.
"Nhị ca, thăng này không có khả năng trốn trong Huyền Các cả một đời!"
Một người đàn ông trung niên lại gần: "Hàng năm, buổi đấu giá của Huyền Các chỉ mở ra ba ngày!"
"Ba ngày sau, bất kỳ ai cũng phải rời khỏi Huyền Các!"
"Đến lúc đó, Huyền Các sẽ không có lý do nhúng tay nữa, thằng này còn có đường sống sao?"
Trong con ngươi Phó Toàn Thịnh lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo: "Thực lực của thằng này không chỉ dừng lại ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, chắc chắn là giả heo ăn thịt hổi"
"Đề phòng mọi trường hợp, lại điều thêm mấy người từ gia tộc bày ra thiên la địa võng!"
"Lần này, tôi nhất định phải làm cho cậu ta sống không bằng chết!"
Diệp Bắc Minh không để ý đến tiếng bàn luận và ánh mắt của mọi người.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: "Mọi người tốt hơn chút nào chưa, chuyện này rốt cuộc là
như thế nào?"
Mặc Phong Hành lắc đầu: "Uống thuốc của thiếu chủ, chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều!"
"Hôm đó, sau khi chia tay với Thiếu chủ, chúng tôi vừa trở lại nhà họ Mặc không bao lâu!"
"Người nhà họ Phó liền tới. Sau khi bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của Phó Tiểu Long thì tàn sát toàn bộ
nhà họ Mặc..."
Mặc Đình Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối: 'Bố ơi, mẹ ơi..."
Yên lặng rơi lệt
Hai mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Hai người yên tâm, chuyện này gây ra bởi vì tôi!"