Sau mười mấy chiêu, Nguyễn Thanh Từ bị rơi vào thế bất lợi.
Càng đánh càng tốn sức!
Mộ Dung Quang hồi phục được một chút thể lực cũng gia nhập vào trận chiến.
Trong nháy mắt, tình thế thay đổi, dưới thế tấn công của ba người, “keng” một tiếng, thanh trường kiếm bị đánh bay!
Nguyễn Thanh Từ bị trúng đòn, ngã xuống đất!
Hự!
Cô ấy ho ra một búng máu, mất sạch sức chiến đấu!
Mộ Dung Quang lau khô máu tươi ở khóe miệng, cợt nhả nhìn Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn nặng tay với tôi như vậy làm gì? Nếu không nhờ có anh Bao và anh Vệ hỗ trợ thì khéo tôi đã chết trong tay cô rồi!”
“Muốn giết thì cứ giết đi!”
Nguyễn Thanh Từ nhắm mắt lại.
“Giết cô ư?”
Mộ Dung Quang toét miệng cười một tiếng: “Giết chết một báu vật xinh đẹp như cô chẳng phải là đáng tiếc quá hay sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn nếm thử hương vị của cô Nguyễn từ lâu rồi!”
Nói xong, Mộ Dung Quang bỗng giậm chân một phát, toàn
bộ quần áo trên người anh ta nổ tan tành!
“Ôi... Anh làm gì vậy?”
Nguyễn Thanh Từ nhanh tay che mắt lại: “Cút đi, anh cút đi!"
May mà cô ấy phản ứng nhanh, không nhìn thấy gì hết!
Lại hai tiếng nổ nữa vang lên.
Rõ ràng là Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn cũng đều đã cho nổ quần áo trên người bọn họi
Thân thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ hơi run rẩy, cho dù có phải tự nổ tan xác, cô ấy cũng nhất định không để ba người này làm nhục mình!
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu như tôi là các người thì hiện tại tôi sẽ cút ngay lập tức!”
“Ranh con, là mày à?”
“Mày nghĩ mày giết được Giang Hiêu thì có thể đánh thắng nổi bọn tao à?”
Gào! Tiếng rồng gầm vang lên!
Ngay sau đó, Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn hét lên hoảng loạn.
“Đừng..”
“Chạy maul” “Phập!”, “Phập!”, sau hai tiếng động này, tiếng hét im bặt! Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Nguyễn Thanh Từ còn đang kinh ngạc thì giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại vang lên một lần nữa.
Chỉ có điều lần này, giọng nói ấy pha lẫn đôi chút quan tâm: “Ổn rồi, cô Nguyễn, bọn họ đều đã chết cả rồi!”
“Hả?”
Nguyễn Thanh Từ bỏ hai tay xuống, trông thấy có một thanh niên đứng trước mặt mình.
Người này chính là Diệp Bắc Minh! “Anh Diệp... Cám ơn, cám ơn anhl”
Nguyễn Thanh Từ đang định đứng dậy nhưng vì bản thân bị trọng thương...