Ngụy Vô Nhai trầm giọng: “Trật tự, các người đừng vui mừng quá sớm!”
“Muốn được chúng tôi chọn, còn cần có đủ căn cốt!”
“Nói một cách dễ hiểu, nếu căn cốt của mọi người không đạt tiêu chuẩn thì cho dù tiến vào thần giới cũng không thể ngưng tụ thần cốt!”
Một thanh niên trong đám đông không nhịn được hỏi: “Nguy tiền bối, căn cốt là gì? Thần cốt là gì?”
Ngụy Vô Nhai giãn sắc mặt trả lời: “Căn cốt là thứ bẩm sinh của mỗi một người, ví dụ người phàm thì là căn cốt màu trắng!”
“Trên màu trắng là căn cốt màu xanh lục!”
“Lên trên nữa, căn cốt xanh lam, căn cốt màu vàng!”
“Màu tím, màu đỏ, màu vàng kiml”
“Kẻ có căn cốt màu xanh lam có tư cách trở thành thần bộc, căn cốt màu vàng có thể trở thành đệ tử ngoại môn của các thần tông!”
“Còn từ căn cốt màu vàng trở lên, ha ha... người như này ở thần giới cùng vô cùng hiếm có, chúng tôi cũng không hy vọng gặp được ở hạ giới!”
“Được rồi, không nói nhiều nữa!”
Ngụy Vô Nhai dậm chân.
Lập tức, đài Phong Thần chấn rung dữ dội!
Mọi người kinh ngạc phát hiện, sàn đá dưới chân lại sáng lên.
Các loại phù văn dưới gạch sàn nhanh chóng lấp lánh. Liền sau đó.
Trên người mỗi một võ giả đều vụt ra một cột sáng, vút lên không trung cao!