“Tốt! Tốt! Tốt!” Lâm Huyền Phong kích động tiến lên, hai tay đỡ lên Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi ngoan, bắt đầu từ bây giờ, cậu không những
là đệ tử của Lâm Huyền Phong tôi!"
“Hơn nữa vi sư cũng truyền lại vị trí tông chủ của Thái Dương Tông cho cậu!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ nặng nề chấn hưng Thái Dương Tông giao cho con đấy!”
“Vi sư tin con chắc chắn sẽ làm được!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người.
Chuyện gì vậy?
Nhiệm vụ nặng nề chấn hưng Thái Dương Tông?
Sao cứ có cảm giác mắc bãy?
Anh giật khóe miệng: “Sư phụ, không cần nhanh thế chứ?”
“Đồ nhi cũng không chạy mài”
Bỗng nhiên.
Lâm Huyền Phong ngồi khoanh chân.
Khí tức trên người mau chóng hư yếu, chớp mắt đã biến thành một ông lão gần đất xa trời, sinh mệnh có thể kết thúc bất cứ lúc nào!
“Sư phụt”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ làm sao vậy?”
Lâm Huyền Phong cười khổ một tiếng: “Cậu đoán xem tại sao vừa nãy vi sư không trực tiếp giết Độc Cô Bá Đạo? Còn không phải vì không đủ sức mạnh ưt”
“Sinh mệnh của vi sư đã sắp kết thúc rồi!”
“Vừa nãy đã dùng sức lực cuối cùng, nhận các cậu vào Thái Dương Tông...”
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh sững sờ.
Một cảm giác tự trách nổi lên trong lòng: “Sư phụ, xin lỗi, nếu không phải vì con thì sư phụ...”
Lâm Huyền Phong cười hào sảng một tiếng, cắt ngang Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, cậu cũng đừng tự trách”.
“Tất cả đều có số trời, Thái Dương Tông làm trái ý trời nên chịu báo ứng, dẫn đến truyền thừa suýt đứt đoạn”.
“Hôm nay, ông trời có thể cho Thái Dương Tông một cơ hội, vi sư đã rất biết đủ rồi”.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sư phụ, chẳng lẽ Thái Dương Tông bị diệt môn còn có ẩn tình khác?”
"Ầy!..”
Lâm Huyền Phong thở dài một tiếng: “Còn chẳng phải vì tham lam ư, năm đó Thái Dương Tông vô cùng hưng thịnh...”