“Được! Tôi biết rồi!”
“Ngư Chính Dương, nếu ông dám lừa tôi, tôi sẽ vặn đầu ông!”
Hú!
Một tiếng thét chấn vang bầu trời, Thạch Trung Hổ hóa thành một tàn ảnh bay ra bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn.
Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh và Tiêu Vô Tướng vừa ký khế ước linh hồn.
Đông Phương Xá Nguyệt hơi lo lắng xông đến: “Bắc Minh, Nặc Nhị, nó...”
“Nặc Nhi làm sao?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Đông Phương Xá Nguyệt nói: “Anh đi xem đi”. “Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh mau chóng chạy đến bên cạnh con gái, chỉ thấy Diệp Nặc đang năm trên giường.
Xung quanh cơ thể tỏa ra hào quang màu tím, hình thành một thứ như kén tằm bao bọc lấy cô bé.
“Chuyện này là thế nào?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không biết là thế nào, từ sau khi Nặc Nhi ra đời thường xuyên xảy ra chuyện này”. Chín vị sư tỷ tiến lên.
Đạm Đài Yêu Yêu lên tiếng: “Chỉ cần nó bị ánh tim bao bọc, thì sẽ ngủ luôn mấy ngày liền”.
“Một lần nhiều nhất là một tháng cũng không tỉnh lại, suýt làm các tỷ sợ muốn chết!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ Nặc Nhi mắc bệnh?”
Tiểu Độc Tiên lắc đầu: “Tỷ đã kiểm tra nhiều lần, cơ thể của Nặc Nhi rất khỏe mẹnh không có bệnh gì”.
“Có lẽ không phải do bệnh tật gây ra!”
Diệp Bắc Minh cau mày, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, ông biết chuyện này là thế nào không?”