Một quyền của Diệp Bắc Minh rơi vào ngực Tiêu Thiên Chiến, đánh lõm xương sườn ông ta, sau lưng nhô ra.
Nội tạng nát vụn!
Chết ngay tại chỗ!
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau!
Hôm nay, Diệp Bắc Minh một mình xông vào hội nghị trụ sở chính hiệp hội võ đạo, trong nháy mắt giết Tiêu Thiên Chiến!
“Hạ Vũ Thần chưa tới”.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn, xoay người chuẩn bị rời đi.
Một tiếng rống giận truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Một hơi.
Mấy chục trưởng lão hiệp hội đứng dậy, giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, sát ý lạnh thấu xương.
Trong khoảnh khắc giọng nói kia truyền đến.
Soạt!
nháy mắt, một luồng sát khí khủng khiếp phong tỏa Diệp Bắc Minh!
Đổi lại là bất kỳ một ai cũng sẽ bị luồng sát khí kia ép cho quỳ xuống.
Đây chính là mười Võ Linh đỉnh phong, thậm chí là Võ Vương!
Sát khí bọn họ bộc phát ra không mấy ai chống đỡ nổi,
Diệp Bắc Minh dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông vừa nói xong: “Tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ông có thể làm gì?”
“Muốn ngăn cản tôi?”
Những người này bộc phát ra sát khí, sát khí của anh càng đậm đà!
Những người này ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của anh càng lạnh như băng!
Rít!
Trái tim tất cả mọi người đều co rút lại!
Giống như nhìn thấy thần chết.
Người đàn ông quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày phách lối cái gì?”
“Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là Đường Thiên Ngạo, cũng là gia chủ nhà họ Đường Long Đô!”
“Chiến thần Đường Kình Thương của Long Hồn là anh cả của tao!”
“Mày vẫn chưa đủ tư cách ngang ngược trước mặt tao đâu!”
Đường Thiên Ngạo lạnh lẽo nói.
Xem ra Đường Thiên Ngạo vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô đêm hôm đó.
Nghĩ cẩn thận cũng phải thôi, quốc chủ đích thân hạ lệnh, tất cả mọi người phải giữ kín bí mật!