Anh nhìn chằm chảm Lãnh Thanh Thu: “Cô chắc chắn Nhược Tuyết ở đây chứ?”
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không chắc chắn!” “Cô lừa tôi?” Diệp Bắc Minh nheo mắt, trong lòng nổi lên sát ý.
Lãnh Thanh Thu không vui nói: “Làm ơn mắc oán, tôi chỉ nói với anh là tôi từng thấy một cô gái loài người!”
“Hơn nữa tôi hóa thành hình người theo dáng vẻ của cô †a, tôi không biết cô ta có phải là Nhược Tuyết mà anh nói không!”
Diệp Bắc Minh dần thu lại sát ý trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn Lưỡng Giới Sơn: “Nói đi, cô nhìn thấy cô ấy ở chỗ nào?”
“Đi theo tôi!”
Lãnh Thanh Thu bước ra một bước, trực tiếp tiến vào Lưỡng Giới Sơn.
Diệp Bắc Minh, Thạch Trung Hổ, Hầu Tử đi theo.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Thanh Thu dừng lại, chỉ vào một bãi đất trống: “Đó, chính là chỗ này!”
“Lúc đó tôi vừa hay đi qua, thì nhìn thấy cô gái đó bị một đám yêu tộc truy giết, bắt cô ta giao ra thứ gì đó!”
“Cuối cùng, cô gái đó đi về phía đỉnh núi”. Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Xung quanh vô cùng rộng lớn, đúng là có dấu vết chiến đấu!
Anh tìm kiếm kỹ càng, phát hiện ra một chiếc kẹp tóc màu xanh trong đống đổ nát chiến đấu!
“Nhược Tuyết!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Hầu Tử ghé lại xem: “Vãi! Chiếc kẹp tóc nhựa này vừa nhìn là biết là đồ của xã hội hiện đại!”
“Cô Hạ đã từng đến nơi này thật!”
Diệp Bắc Minh kích động, đồng thời sắc mặt trầm xuống: “Đã một tháng trôi qua, không chừng Nhược Tuyết thực sự lành ít dữ nhiều rồi!”
Năm ngón tay co lại năm chặt kẹp tóc!
“Cuối cùng cô ấy đi về hướng nào?”
“Hướng đỉnh núi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!