“Em có thể mở mắt rồi!”
“A!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, mở đôi mắt vừa hay là khuôn mặt luôn khao khát nhớ đến: “Đáng chết!”
“Quả nhiên là anh! Hu hu hu, sao anh lại ở đây!” “Em còn tưởng anh không cần em nữa! Hu huh hu!” Rồi lao vào lòng Diệp Bắc Minh.
Dúi mạnh lên vai của anh!
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ôm chặt Hạ Nhược Tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Anh từng tìm em, nhưng mãi không tìm thấy!”
“Có điều ông trời không bạc với anh, không ngờ chúng †a còn có thể gặp nhau ở thần giới! Nếu không tìm được em, anh cũng định về thế giơi Tam Thiên, trở về Huyền Giới, lật tung ở trời đất tìm eml”
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩn người, buông Diệp Bắc Minh ra.
Quỷ dị nhìn xung quanh: “Nơi này là... thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh nhìn đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết, nghi hoặc: “Sao thế? Em không biết ư?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu “Em không biết, sao em lại đến thần giới rồi?”
“Em không biết làm sao mình đến thần giới ư?” Diệp Bắc Minh cau mày.
Hạ Nhược Tuyết giải thích: “Ban đầu em rời đi, là vì sư phụ em Vạn Đạo kiếm chủ có một di nguyện!”
“Ông ấy hy vọng em sẽ phát huy làm rạng rỡ truyền thừa của ông ấy, nên trước khi chết đã để lại một bản đồ trong não hải của em!”
“Đó là một di tích, hồi còn trẻ sư phụ từng đến đó
“Sau khi em tìm được di tích đó, cũng tiến vào thành công”.
“Ai ngờ sau khi tiến vào thì không ra được, bên trong tự có một không gian, hơn nữa còn có rất nhiều dược liệu!”
“Em liền không ngừng nâng cao cảnh giới, có lẽ đột phá mấy chục lần...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Đột phá mấy chục lần? Thế bây giờ em có cảnh giới gì?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: Em cũng không biết, em không biết phân chia cảnh giới phía sau thế nào!”
“Em ở trong di tích đó không ra, chỉ có thể không ngừng tu luyện, nghĩ có một ngày đến cảnh giới cao hơn chắc có thể rời đi!”
“Cho đến một ngày, sau khi em đột phá, bầu trời đột nhiên xuất hiện thiên lôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!