Liền sau đó, bề ngoài cơ thể Diệp Nặc hiện lên phù văn, khẽ lay động mấy cái rồi mở mắt!
“Bố, bố đi đâu đấy? Con muốn ôml”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Anh và con gái vẫn chưa thân thiết mà lại muốn mình ôm ư?” Không nghĩ nhiều, giang rộng hai tay ôm về phía con gái.
Bỗng nhiên, một luồng khí kình vô cùng cường mạnh lướt qua trên cổ của Diệp Bắc Minh, phụt một tiếng máu tươi chảy ra!
Cả người Diệp Bắc Minh bay ngược ra đập mạnh xuống đất!
“Tiểu sư đệ!”
“Bắc Minh!”
Mọi người đều rất kinh ngạc, mau chóng xông đến, Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nặc: “Nặc Nhi, con đang làm gì thế hả? Sao có thể ra tay với bố của con!”
“Bố?
Trong cổ họng của Diệp Nặc phát ra một giọng nói vô cùng khàn khàn: “Thần hồn của bản tọa đang ở yên ổn trong bản nguyên ma thể, qua một thời gian nữa tôi đã có thể hoàn toàn nuốt chửng thần hồn của cô bé này!”
“Hoàn hoàn chiếm chứ cơ thể này, không ngờ các người lại có được tinh hồn thảo? Vọng tưởng muốn tìm về thần hồn đã tổn hại của nó? Chỉ tiếc là thần hồn của nó đã bị tôi nuốt chửng một phần, các người không thể nào tìm về được đâu!”
Diệp Bắc Minh đứng lên với sắc mặt lạnh như băng, vị trí trên cổ xuất hiện một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Trong đôi mắt Diệp Nặc lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ấy? Đòn vừa nãy của bản tọa có bảy phần sức mạnh, cậu lại chưa chết?”
“Không đúng, không có thứ gì chặn được sức mạnh của bản tọa!” “Xương Chí Tôn? Trên cổ của mày lại có một chiếc xương Chí Tôn?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh đầy tức giận: “Bất kể ông là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể của con gái tôi!”
Bước ra một bước, trực tiếp đi về phía Diệp Nặc!
Diệp Nặc dừng tại chỗ bất động, đợi khi Diệp Bắc Minh tấn công đến, liền òa khóc một tiếng: “Hu hu hu, bố đừng đánh con, Nặc Nhi đã làm gì việc gì?”
“Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh lập tức thu tay lại.