Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Sóng âm ngút trời, giống như biển thét, toàn bộ mang theo nội lực, khiến người ta đinh tai nhức óc!  

 

Diệp Bắc Minh biết, các tướng sĩ đội Thiên Cơ đang thị uy với anh.  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra, mỉm cười lên tiếng: “Ai không phục, có thể ra thách chiến với tôi”.  

 

“Tiểu đội trưởng đội 18, Lư Quốc Phong, xin xuất chiến!”  

 

Một người đàn ông võ linh đỉnh phong hô lên.  

 

Anh ta khoảng ba mươi năm tuổi, cơ bắp da thịt nâu đồng, trông vô cùng cường tráng!  

 

Thư ký Tiền mỉm cười: “Phê chuẩn”.  

 

Lư Quốc Phong đi ra, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, lạnh giọng nói: “Cậu nhóc, tôi không cần biết cậu có quan hệ gì với Long chủ, đội Thiên Cơ chỉ có một chủ nhân, chính là Long chủ! Cậu đến từ đâu thì cút về đó cho tôi!”  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Mang theo cơn lửa giận của thành viên đội Thiên Cơ.  

 

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng ở đó.  

 

Lãnh đạm thờ ơ!  

 

Cất giọng thản nhiên: “Nếu tôi ra tay thì coi như tôi thua”.  

 

Thái độ của anh càng khiến các tướng sĩ đội Thiên cơ nổi giận ngút trời.  

 

“Đội Trưởng Lư, dạy cho anh ta một bài học đi!”  

 

“Tên nhóc này thật quá ngạo mạn!”  

 

“Cho anh ta hối hận vì đã đến đây đi!”  

 

Đám người đội Thiên Cơ quát lớn.  

 

“Không vấn đề!”  

 

Lư Quốc Phong trả lời một câu, đã xông đến trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay tung ra một quyền, rơi đến lồng ngực của Diệp Bắc Minh!  

 

Phập!  

 

Một tiếng vang lớn!  

 

Cánh tay đó của Lư Quốc Phong ‘rắc rắc’ một tiếng gãy lìa.  

 

Cả người cũng bị lồng ngực của Diệp Bắc Minh chấn rung bay ra xa, nằm đươi đất thao trường.  

 

Lập tức cả đội Thiên Cơ yên lặng.

Diệp Bắc Minh thực sự còn chưa ra tay, thì đã đánh bại Lư Quốc Phong.  

 

Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.  

 

“Làm sao có thể?”  

 

“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”  

 

Có người không nhịn được hỏi.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement