Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.  

 

Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.  

 

Cắm lên chân của Thạch Lỗi!  

 

“Cái gì vậy?”  

 

“Cậu còn dùng ám khí?”  

 

Thạch Lỗi cau mày.  

 

Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?  

 

Anh ta vừa đưa tay định rút ra.  

 

Đột nhiên, sức nóng từ chân truyền đến.  

 

Thạch Lỗi kinh ngạc, anh ta cảm nhận được rõ ràng, dây thần kinh bị đứt ở chân lại được nối liền!  

 

“Trời ơi!”  

 

Đồng tử của Thạch Lỗi bỗng co lại, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Hoàn toàn chấn kinh!  

 

Hết sức vui mừng!  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.  

 

Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!  

 

“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”  

 

Ầm!  

 

Đám đông lại bùng nổ lần nữa.  

 

Một Đoạn Nha.  

 

Một Thạch Lỗi.  

 

Tất cả đều phục ư?  

 

Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’  

 

‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’  

 

Sau đó.  

 

Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”  

 

“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”  

 

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement