Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Ánh mắt của tám người nhìn Diệp Bắc Minh trở nên giống như Đoạn Nha, Thạch Lỗi.  

 

“Đội một, mọi người còn đợi cái gì? Còn không bái kiến thiếu soái Diệp đi!”  

 

“Đội hai, đứng ra, đến bái kiến thiếu soái Diệp!”  

 

“Đội ba, mau đến bái kiến thiếu soái Diệp…”  

 

…  

 

Một lát sau.  

 

“Toàn thể đội Thiên Cơ bái kiến thiếu soái Diệp!”  

 

“…Bái kiến thiếu soái Diệp!”  

 

Tiếng hô vang vọng cả thao trường.  

 

Thư ký Tiền nở nụ cười: “Lần này có thể về bàn giao rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, nhẹ nhàng áp xuống.  

 

Lập tức yên tĩnh!  

 

Anh nhàn nhạt nói: “Mọi người đi huấn luyện đi, tôi và thư ký Tiền còn có việc cần bàn bạc”.  

 

“Rõ!”  

 

Hơn ba ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.  

 

“Đội một, nghiêm, đằng sau quay…”  

 

“Đội hai…”  

 

Thư ký Tiền tươi cười đi lên, cùng Diệp Bắc Minh đi ra ngoài vòng thao trường.  

 

Thư ký Tiền cười hỏi: “Thiếu soái, thực lực của các tướng sĩ đội Thiên Cơ cũng ổn chứ?”  

 

“Không ổn lắm”.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

 

“Cái gì?”  

 

Thư ký Tiền ngẩn người, nhướn mày: “Thiếu soái, đội Thiên Cơ không có tướng sĩ bình thường dưới đại tông sư đâu”.  

 

“Tiểu đội trưởng là Võ Linh, đại đội trưởng là Võ Vương, nhìn khắp toàn cầu, tướng sĩ cấp quốc gia như này cũng rất hiếm”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi cau mày.  

 

Trầm mặc một lát!  

 

Thư ký Tiền nhìn ra vẻ khó xử của anh, cười nói: “Thiếu soái, có gì cứ nói, không sao”.  

 

Diệp Bắc Minh bèn nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa, tránh cho vị sư huynh đó của tôi không vui”.  

 

“Thứ nhất, có vẻ sự huấn luyện của đội Thiên Cơ rất khủng bố, trên thực tế rất rác rưởi”.  

 

“Loại thực lực trên giấy thế này, nếu đánh võ đài thì còn được”.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement