“Đáng chết! Anh đang che giấu thực lực? Thực lực thực sự của anh không phải là cảnh giới Thiên Thân?”, Nghê Mộng Tuyết hiểu ra.
Cô ta rất thông minh, lập tức đoán ra Diệp Bắc Minh đang che giấu: “Tôi biết rồi, chẳng trách Mị Cảnh chọn anh đến sát hạch!”
“Xem ra Nghê Hoàng đã nói thật, thực lực của anh thực sự mạnh hơn cô taI” “Rốt cuộc anh là ai? Trăm phương ngàn kế vào Mị Tộc muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, hiện trường chỉ có hai người Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh!
Những người cảnh giới Bản Nguyên còn lại đang tìm kiếm anh ở gần đây, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm!
'Tốc chiến tốc thăng! Một ý nghĩ, Ảnh Thuấn!
Xuất hiện một cách quỷ dị trước Nghê Mộng Tuyết, đập một quyền về phía đầu của cô tai
Nghê Mộng Tuyết bay ngược lùi lại như sét đánh, cú đấm của Diệp Bắc Minh lại sượt qua chóp mũi của cô tai
Tốc độ quá nhanh!
“Nhóc con, tôi là cảnh giới Bản Nguyên, anh tưởng tôi là phế vật như Bạch Tuấn Khanh chắc?”, Nghê Mộng Tuyết nhìn ra thực lực của Diệp Bắc Minh, gần bằng cô ta.
Đã như vậy, cô ta không sợi
“Đao đến!”
Quát nhẹ một tiếng.
Chiếc nhẫn trữ vật của Nghê Mộng Tuyết tinh tang tang vang lên một hồi, hàng cục con phi đao ào ra, trút đến như viên đạn!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại, phi đao đuổi theo đến cùng!
Mỗi một thanh phi đao đều được thần hồn của Nghê Mộng Tuyết điều hiển, giống như có mắt vậy!
Phối hợp một cách vô cùng ăn ý!
Mười mấy hiệp liền, Diệp Bắc Minh đã phát hiện vấn đề.
“Chênh lệch cảnh giới quá lớn, cô gái này có tốc độ quá nhanh, cho dù mình dùng Ảnh Thuấn đánh lén, cô ta cũng có thể phản ứng! Cứ như vậy cũng không phải cách!"
Diệp Bắc Minh vừa tránh phi đao, vừa nhanh chóng suy nghĩ.
Phải hco cô ta buông lỏng cảnh giác!
“Bán chút máu vậy...
Sau khi nghĩ kỹ đối sách!
Diệp Bắc Minh cố ý giảm tốc độ, trên người xuất hiện mấy vết thương khủng bốt
Bất kỳ vết thương nào mà sâu thêm một chút thì cũng đều vô cùng chí mạng!
“Anh Diệp, cẩn thận!”
Nghê Hoàng nhìn mà kinh hồn bạt vía, lòng bàn tay ướt đấm mồ hôi.
“Ha ha ha, đồ tạp chủng, tôi xem anh chạy đi đâu?”, Nghê Mộng Tuyết không ngừng cười lạnh lùng, trong đôi mắt đầy tia máu: “Anh giết mẹ của tôi, tôi phải băm vằm anh ra làm trăm mảnh!”
“Tôi phải cắt xuống từng tấc máu thịt của anh!”