Tiêu Trấn Quốc lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba ngày sau là sinh nhật của công chúa, nếu thần hậu biết cậu ra tay đánh nhau ở Lầu Đế Khuyết!”
“Coi thường uy nghiêm thần quốc, cậu đoán xem sẽ có hậu quả gì?” Nghe đến tên cảu thần hậu, sát ý của Tù Thiên liền giảm bớt!
Hắn lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cho mày sống thêm ba ngày, mạng của mày, sớm muộn gì cũng là của Tù Thiên tao!”
“Em trai, chúng ta đi!”
“Nhóc con, mày đợi đấy!”, Tù Kiếm hằm hằm liếc xéo Diệp Bắc Minh một cái, ánh mắt đó gần như có thể giết người!
“Tao cho mày đi chưa?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn giết tao thì đến, không giết được thì muốn đi hả? Coi Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần tao là gì hả?”
Ảnh thuấn!
Một ý nghĩi
Xuất hiện trước người Tù Thiên, tấn công ra một quyền! Grul
Ma long màu đen xông ra, trực tiếp đanh Tù Thiên bay đi!
Khi Tù Thiên đứng vững lại, phát hiện năm ngón tay của Diệp Bắc Minh đã bóp chặt cổ của Tù Kiếm: “Thả em trai tao ra!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Cái đồ như con chó? Cũng dám ra lệnh cho. tao?”
“Chết đi cho tao!”
Một tay khác tóm lấy chân của Tù Kiếm! Xoetl
Máu tươi văng ra, máu thịt bắn tung tóe!
Một chân của Tù Kiếm lại bí xé toạc, trực tiếp ném ra kinh mạch liên kết với da thịt
Thô bạo!
Mẹ kiếp, quá thô bạo rồi!
“Chó địa ngục!”
Chó địa ngục xông ra, nuốt chửng cái chân của Tù Kiếm!
Vẫn còn thèm thuồng liếm mép, vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Ôi mẹ ơi..”
Các võ giả khác trong Lầu Đế Khuyết kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh! Tiêu Trấn Quốc cũng ngẩn người, vốn chưa phản ứng lại!
Cơn đau dữ dội khiến Tù Kiếm gần như ngất đi, hắn kêu lên như phát điên:
.. chân của tôi! Anh! Cứu em với! Hu hu hu... chân của em mất rồi!”
“Em muốn tên súc sinh này chết! Anh, giúp em giết hắn đi!”
Diệp Bắc Minh thấy nực cười: “Chết đến nơi rồi mà vẫn cứng miệng?” Xoet xoẹtl Xoẹt xoẹtl Xoẹt xoẹtl
Cơ thể của Tù Kiếm bị xé rách tại chỗ.
Ném thi thể cho chó địa ngục ăn như ném rác!
Một phát nuốt chửng, không còn xương cốt!