Diệp Bắc Minh hơi thất vọng!
Dường như có người nói với anh, dưới gối đàn ông có vàng! Đột nhiên.
Có một ngày cả người tự quỳ xuống!
Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận!
Cha đỡ đầu trầm mặc.
Vua tàn sát cất giọng khàn khàn: “Minh Nhi, những người đó mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng! Kiểu tuyệt vọng khó thở!”
“Nếu vi sư nói với con, ban đầu có tổng cộng ba thanh niên từ thế giới Bản Nguyên đến!”
“Người đầu tiên dẫn đầu, trông khoảng hai mươi tuổi”.
“Hai người còn lại, trông khoảng mười bốn mười năm tuổi, là tùy tùng của người thanh niên kia”.
“Người thanh niên dẫn đầu không ra tay, mà cho hai tùy tùng ra tay đã khiến Hoa Vương chết trận, còn hơn một trăm đại năng chúng tôi bị một tên tùy tùng khác truy giết hơn một tháng, tất cả đều bỏ mạng!”
“Minh Nhi, nhớ kỹ, là không có ai sống sót!”
“Toàn! Bộ! Bỏ! Mạng!”
Ngeh thấy lời này.
Diệp Bắc Minh liền chấn kinh, đôi mắt mở thật to không dám tin: “Làm sao có
thể!” “Một thiếu niên mười mấy tuổi đã có thể giết hơn một trăm đại năng?”
Kiếm Chủ Bất Diệt cười khổ một tiếng: “Không thể tưởng tượng nổi đúng không?”
“Thiếu niên đó búng ngón tay một cái, liền tỏa ra vạn đạo kiếm khít” “Thậm chí Kiếm Chủ Bất Diệt ta cũng không đỡ nổi một phần trăm kiếm khít”