Diệp Bắc Minh khế cau mày, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Ngoài không thể làm giả ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.
“Thiên Giới lệnh này lợi hại như vậy sao? Không phải chỉ là vật để đến Thiên Giới Đảo thôi sao.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra phẫn nộ trong dư luận. “Vãi shitl”
“Nhóc con, mày thì biết cái gì? Mày có biết mỗi năm có bao nhiêu người tranh đấu đến đổ máu để được lên Thiên Giới Đảo không?”
“Có những đại gia tộc, dùng sức mạnh của toàn bộ gia tộc mình chỉ để đưa tiểu bối lên Thiên Giới Đảo!”
“Chỉ cần lên được Thiên Giới Đảo, sẽ có tiền đồ vô hạn, giống như cá chép vượt Vũ Môn vậy!”
“Xem ra cậu không hiểu ý nghĩa của việc được lên Thiên Giới Đảo, có được Thiên Giới lệnh này trong tay, ít nhất trong 10 vạn năm tới cậu và gia tộc đằng sau cậu sẽ không bị ai ức hiếp!”
“Bất kỳ một thế lực nào đó trên Thiên Giới Đảo, cho dù là rác rưởi nhất cũng có thể đè bẹp thế lực đỉnh phong ở các đại lục khác”.
“Nói cách khác, lên được Thiên Giới Đảo, cậu có thể không phải là người có bối cảnh lợi hại nhất. Nhưng, ra khỏi Thiên Giới Đảo, thế lực ngoài đó không có ai có thể lợi hại hơn cậu!”
Đám người nhao nhao nghị luận, ai nấy mặt mày đỏ bừng khoe khoang.
Diệp Bắc Minh biết, tâm quan trọng của năng lực cá nhân.
Đột nhiên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Các người muốn có lệnh bài này đúng không?” _
“Muốn
Vô số võ giả cùng nhau gật đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc lệnh bài trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tôi có một câu hỏi, chỉ cần ai trả lời được, chiếc lệnh bài này sẽ thuộc về người đó!”
Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức náo động. “Thật hay đùa vậy?” “Chỉ cần chúng tôi trả lời vấn đề của cậu là được?”
“Trên đời này làm sao có chuyện tốt đến vậy? Thằng nhóc, cậu sẽ không hỏi những câu không có đáp án chứ?”, đám đông nghỉ ngờ hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, phun ra một câu: “Câu hỏi của tôi là, tung tích của Hoa Tam Thết”