"Tiền bối, xin hỏi người là ai?"
Năm trưởng lão chấp pháp trở nên thận trọng, cùng với thái độ trước đó như hai người khác nhau!
Không ai chọc nổi cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! La Thiên vừa định trả lời thì lập tức nhận được truyền âm từ Diệp Bắc Minh.
Ông ta bình tĩnh đáp: “Lão phu là lão tổ của Dị Hỏa tông, nhưng đã sống ẩn dật mấy năm rồi”.
"Không ai ở thế giới Bản Nguyên này nhớ tới lão phu rồi sao?” "Cái gì? Người là lão tổ của Dị Hỏa tông?”
'Tề Vạn Hạc kích động tới mức toàn thân run rẩy, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Đệ tử Tê Vạn Hạc bất hiếu xin ra mắt lão tổ!”
“Lão tổ! Người vậy mà còn sống!”
“Hu hu hu... ông trời đúng là không triệt đường sống của ai! Rốt cuộc thì ông trời vẫn chưa bỏ rơi Dị Hỏa tông ta mài!!”
“Tốt! Tốt quá rồi!" Bùm! Bùm! Bùm!
Dứt lời Tề Vạn Hạc liền điên cuồng dập đầu xuống đất, mặc cho máu chảy đầm đìa vẫn vui mừng như cũ!
"Đại trưởng lão, nhanh đứng dậy đi!"
Diệp Bắc Minh tiến lên định dìu ông ta dậy.
Tê Vạn Hạc lắc đầu: “Cậu Diệp, lão tổ còn đang ở đây, cậu còn ngây người làm cái gì? Còn không mau quỳ xuống cúi lạy đi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật!
La Thiên xém chút bị dọa cho nhảy dựng, để võ đạo tổ quỳ xuống lạy mình? Ông muốn tôi chết mới vừa lòng sao?
“Không cần đâu!!!”
“Đều đứng dậy đi, lão phu không thích loại lễ nghi tầm thường này!”
“Xin nghe theo mệnh lệnh của lão tổi”
Tê Vạn Hạc vội vàng bò dậy, lau sạch vết máu trên mặt, gắt gao tóm chặt lấy cổ tay của Diệp Bắc Minh truy hỏi: “Nhóc Diệp, sao cậu lại phát hiện ra lão tổ vậy?”
Diệp Bắc Minh tùy tiện tìm một lý do: “Sau khi tiến vào hố Thiên hỏa thì tôi vô tình phát hiện ra ông ấy!”
“Sau khi hay tin Dị Hỏa tông đang đứng trên bờ vực diệt vong lão tổ liền muốn xuất quan”.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Tề Vạn Hạc kích động gật đầu liên tục: “Chỉ cần lão tổ vẫn còn, Dị Hỏa tông muốn bước tới đỉnh huy hoàng đã là sự thực!”
Năm vị trưởng lão chấp pháp đều đầy mặt kinh ngạc, lão tổ của Dị Hỏa tông vậy mà còn sống, một khi chuyện này truyền ra ngoài e rằng Dị Hỏa tông sẽ lập. tức lấy lại được vinh quang trước đây!
Tin tức như mọc cánh bay khắp mọi ngóc ngách.
Dị Hỏa tông vậy mà có một vị lão tổ cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong còn sống! Toàn bộ 27 đảo Thiên Giai đều rung chuyển!
Đạo Tông.
Trong tư gia của Kỷ Bách Nghiệp, một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, thành thực bẩm báo lại mọi chuyện vừa xảy ra ở thành Thiên Giai!
“Cái gì? Dị Hỏa tông còn có một vị lão tổ cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong còn sống?”
Kỷ Bách Nghiệp giật mình đứng phắt dậy! “Làm sao có thể....”
Nhớ tới tất cả những hành vi của mình tại Dị Hỏa tông, nếu lúc đó ông ta chọc giận vị lão tổ kia, thì bị một chưởng đập chết cũng có khả năng nữa!
Nghĩ tới đây! Cả tấm lưng thoáng chốc đã ướt lạnh mồ hôi!
“Kỷ lão, còn muốn đối phó với Dị Hỏa tông sao?”, người đàn ông trung niên đang quỳ hỏi.
Kỷ Bách Nghiệp suýt chút nữa hộc máu: "Còn đối phó cái rằm gì nữa! Nói với nhà họ Ngụy vĩnh viễn chôn chặt chuyện này xuống bụng đi!”
“Nếu có người dám nói đây là mệnh lệnh của Kỷ Bách Nghiệp tôi, lão phu nhất định sẽ diệt sạch cả gia tộc hắn!”
“Vâng!” Người đàn ông trung niên vội vàng lui xuống.
Một tiếng sau.
Tại gian hàng của Dị Hỏa tông tại thành Thiên Giai.
Ánh mắt Vương Quỳnh chớp động, mỉm cười duyên dáng: “Cậu Diệp, anh giấu diếm khiến tôi khổ quá mà!”
“Nếu như tôi sớm biết được Dị Hỏa tông còn có một vị tiền bối cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong trấn giữ thì ai còn dám động tới họ cơ chứ?”
La Thiên ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Tê Vạn Hạc thì cung kính đứng bên cạnh chờ hầu hạ.
Diệp Bắc Minh ngược lại vẫn là vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn cô Vương đã giúp đỡ lúc khó khăn, Dị Hỏa tông sẽ ghi nhớ ân tình này”.
"Không có gì!"
Vương Quỳnh ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng sớm đã phấn khích không thôi: “Thứ tôi đợi chính là câu nói này của anh!”