Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Vù!  

 

Lại một tràng tiếng vù vù.  

 

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…  

 

Tất cả bảo kiếm trong huyệt động đều bay lên, đánh về phía Diệp Bắc Minh!  

 

“Hừ!”  

 

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm Đoạn Long chém ra.  

 

Một đường kiếm khủng khiếp kích động mở!  

 

Tất cả bảo kiếm bên trong huyệt động đều bị đánh bay!  

 

Cắm vào trong nham thạch, rên rỉ không dứt.  

 

Vương Trường Sinh kích động đến bật khóc: “Vạn kiếm thần phục!”  

 

“Vạn kiếm thần phục!”  

 

“Sư phụ, cảnh tượng này cả đời đệ tử có thể nhìn thấy sao?”  

 

“Tất cả bảo kiếm của sơn trang đúc kiếm tôi lại thần phục trước một thanh kiếm gãy?”  

 

“Đây rốt cuộc là kiếm gì?”  

 

Vương Trường Sinh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long.  

 

Cực kỳ kích động!  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu, nhìn kiếm Đoạn Long: “Kiếm Đoạn Long mạnh vậy sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường trả lời: “Nói nhảm, đối với kiếm Đoạn Long mà nói, kiếm trong huyệt động này đều là sắt vụn”.  

 

Không biết những lời này nếu bị Vương Trường Sinh nghe thấy sẽ có cảm tưởng gì?  

 

Phải biết rằng, bảo kiếm bên trong huyệt động đều là tâm huyết của trang chủ qua các triều đại!  

 

Ở trong miệng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại thành sắt vụn?  

 

Diệp Bắc Minh không để ý Vương Trường Sinh.  

 

Tìm được rương kim loại mẹ để lại trong huyệt động.  

 

“Tìm thấy rồi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, nhìn thấy chiếc rương kim loại trong hồ.  

 

Nó không lớn lắm, dài rộng cao khoảng ba mươi centimet.  

 

Rương kim loại cứ thế trôi lơ lửng trong dung nham, không có một chút dấu hiệu hòa tan!  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement