Nam cao một mét tám.
Tướng mạo anh tuấn, vênh váo nghênh ngang!
Cô gái eo thon, ngực nhô cao.
Khuôn mặt xinh đẹp, giữa vùng trán mang vẻ kiêu ngạo!
Diệp Bắc Minh mặt đối mặt với bọn họ, không ai có ý nhường đường.
Cô gái kia nhướng mày, dùng ánh mắt tỏ ý Diệp Bắc Minh ‘nhường đường’.
Diệp Bắc Minh không phản ứng.
“Hừm!”
Cậu thanh niên kia hừm lạnh, lập tức qua đụng độ Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Cách Diệp Bắc Minh còn nửa mét, một luồng nội kình mạnh mẽ bộc phát ra!
Diệp Bắc Minh ngay cả tay vẫn chưa đưa ra, dựa vào nội lực đánh bay cậu thanh niên ra ngoài.
“Anh!!!”
Cô gái căm tức nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn không dừng bước, rời khỏi nhà họ Lý.
Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh vội vã đuổi theo.
Cô gái không có thời gian quan tâm mấy thứ này, vội vàng xông đến bên cạnh cậu thanh niên: “Em trai, em có sao không?”
“Phụt!”
Cậu thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực: “Gãy… gãy xương sườn…”
Cô gái tức giận hét lên như sấm: “Em trai, chị mặc kệ hắn là ai, nhà họ Tiêu Cổ Võ chúng ta sẽ không buông tha cho người này đâu!”
Gia tộc Cổ Võ từ bao giờ phải chịu thua thiệt vậy?
Lại còn ở xã hội bình thường!
...
Ra khỏi nhà họ Lý.
Diệp Bắc Minh dừng bước: “Vương Trường Sinh, có chỗ nào yên tĩnh không, tôi muốn bế quan!”
Vương Trường Sinh trả lời: “Thầy à, tôi còn có mấy căn biệt thự ở vịnh nước cạn”.
“Đi, đi vịnh nước cạn”.
Diệp Bắc Minh không phí lời.
Ba người chạy đến vinh nước cạn bằng tốc độ nhanh nhất.
Đi vào một căn biệt thự lớn năm tầng độc lập.
Diệp Bắc Minh bảo hai người đứng canh bên ngoài.
Một mình đi vào đại sảnh.