Đúng là nghịch thiên!
Cô ta suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, chỉ cần anh Diệp có thể cứu ông nội tôi, thì thế nào cũng được!”
Bây giờ cô ta chỉ có một lựa chọn này.
Hai người rời khỏi phòng của Lý Gia Hinh, đi về phía hậu viện, nơi ở của ông cụ Lý.
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn nghe thấy động tĩnh.
Liền xuất hiện trong sân viện của Lý Gia Hinh.
Nhìn thấy thi thể của Tiêu Dịch và Tiêu Tuệ.
“Các… các… các người đã giết người của nhà họ Tiêu cổ võ?”
Ba người sợ đến mất hồn vía!
Lý Gia Hinh cũng không thèm để ý đến ba người.
Dẫn Diệp Bắc Minh đi về phía hậu viện của ông nội.
Ba anh em cũng không dám ngăn cản.
Tiến vào trong viện của ông cụ Lý, Diệp Bắc Minh hơi cau mày.
Cảm thấy không đúng!
Viện không lớn lắm, nhỏ nhắn tinh tế.
Thông thoáng dễ chịu, rất mộc mạc đơn sơ!
Nhưng lại cho người ta cảm giác âm lạnh.
Lý Gia Hinh còn cho rằng đó là mùi thuốc đông y trong viện, khiến Diệp Bắc Minh khó chịu.
Bèn giải thích: “Ông nội đã mắc bệnh hơn ba năm, gần đây không thể xuống giường”.
“Ba ngày trước, ông nội tôi hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại”.
Diệp Bắc Minh hơi suy tư gật đầu.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cảm nhận được chưa?”
“Huyết khí! Huyết khí rất nồng!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi cảm nhận được rồi, xem sao đã rồi tính”.
Lý Gia Hinh dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong.
Đột nhiên.
Trước cửa hình ánh trăng.
Xuất hiện một bóng người, một người đàn ông trung niên chặn đường hai người: “Cô Lý, tôi đã nói không có chuyện gì thì không được đến đây mà?”
“Bây giờ tình hình của ông cụ Lý rất xấu, cần được tĩnh dưỡng”.
Ông cao khoảng một mét bảy mươi.
Vẻ mặt hằm hằm nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Dáng người trung bình.
Mặt trắng không có râu.
Bên hông đeo rất nhiều chai lọ, bên trong truyền ra tiếng sâu trùng.