"Tiền bối, lẽ nào không cứu được Nhược Tuyết nữa sao?” Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận được. Anh cố gắng lâu như vậy, nhưng lại nhận được kết quả này!
Nét mặt Diệp Thí Thiên hơi là lạ, ông ta thở dài: "Con à, có một số chuyện, đành phải chấp nhận vậy thôi."
"Từ bỏ đi, thần hồn của cô nương này, có lẽ đã mất từ lâu rồi!" "Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh gào lên, anh lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: "Thần hồn của Nhược Tuyết, sao có thể bị diệt được!"
"Vì cứu cha mẹ con, cô ấy một mình ngăn dòng hắc thủy, bây giờ người bảo. con chấp nhận số phận ư?”
"Tuyệt đối không thể!"
Anh siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Cho dù có phải tìm đủ mọi cách, Diệp Bắc Minh con cũng phải cứu Nhược Tuyết về!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh như nhớ ra gì đó: "Tiền bối, lúc con đi vào ý thức hải Nhược
Tuyết, con lấy thần phủ để mở đường!" "Kết quả, con gặp một hồn thần khác ở bên trong!" "Một thần hồn khác ư?"
Diệp Thí Thiên sửng sốt, nét mặt dao dộng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta mới bật ra một câu: "Không thể có chuyện đó được, thần hồn của cô ấy đã bị tiêu diệt, ý thức hải khô kiệt!"
"Sao có thể có một thần hồn khác ở trong đó được? Đợi đã!"
Bỗng nhiên.
Diệp Thí Thiên như nghĩ đến điều gì đó!
Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Nhóc con, con vừa nói gì?"
"Lúc con đi vào ý thức hải của Nhược Tuyết..."
"Không phải, câu khác cơi"
"Con lấy thần phủ để mở đường!"
"Đúng, chính là câu này, nhóc con, con mẹ nó, con mở thần phủ rồi hả?" Diệp Thí Thiên trợn tròn mắt, nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, con ngươi phát sáng như sói vậy.
"Ừng ực..."
Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng.
Ánh mắt Diệp Thí Thiên cứ như thể đang nhìn một đại mỹ nữ tuyệt sắc vậy!
Nhưng anh là đàn ông mài
"Tiền bối, chắc không phải người... thích con trai đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!