Sau chấn động ngắn ngủi, Trần Quần An cười nói: “Là Bắc Minh à, tôi sớm đã nghe nói cậu trở về, vẫn luôn chưa gặp được cậu”.
“Năm năm rồi, thảm kịch năm đó của nhà họ Diệp, tôi vô cùng đau đớn!”
“Trở lại là tốt rồi, cậu bảy Diệp trên trời có linh thiêng, có thể được an ủi rồi”. Sau khi nói xong, Trần Quần An còn ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt giống như có nước mắt đang chuyển động.
Dối trá!
Giả tạo!
Vô sỉ!
Diệp Bắc Minh nhớ rõ, lúc trước Trần Quần An mở miệng là gọi bố của anh Diệp đại ca.
Hiện giờ, không còn gọi Diệp đại ca, gọi thẳng tên cậu bảy Diệp!
Diệp Bắc Minh cười đầy thâm ý: “Trần Quần An, nghe nói sau khi bố tôi chết, nhà máy ông ấy để lại hiện tại đã rơi vào tay ông?”
Trần Quần An sửng sốt, chợt cười nói: “Đúng vậy, Bắc Minh à, cậu không biết, năm đó sự việc rất phức tạp”.
“Ồ, phải không? Phức tạp đến mức nào?”, Diệp Bắc Minh cười mỉm nhìn Trần Quần An.
Trần Quần An nhìn nụ cười mang theo chút giễu cợt này của Diệp Bắc Minh, trong lòng ông ta dâng lên ngọn lửa giận!
Cái thằng nhãi con!
Mày có thái độ gì đây?
Ông đây bây giờ là ông Trần của Giang Nam! Buôn bán với người Đông Doanh!
Nếu không sợ thực lực võ đạo của Diệp Bắc Minh, ông ta đã sớm cho người động thủ, tiễn Diệp Bắc Minh đi gặp Diêm Vương!
Trần Quần An nặn ra một nụ cười: “Năm đó giá trị thị trường của nhà máy do bố cậu để lại cũng chỉ có hai ba chục triệu”.
“Sau này bố cậu chết đi, các công nhân trong nhà máy đề cử tôi làm quản đốc, những năm qua tôi làm kinh doanh với người Đông Doanh, phát triển nhà máy”.
“Bắc Minh nếu cậu muốn lấy lại nhà máy của bố cậu, tôi hoàn toàn đồng ý!”
“Chi phiếu!”
Trần Quần An vẫy tay một cái, thư ký xinh đẹp bên cạnh lập tức lấy ra một cái tờ chi phiếu.
Trần Quần An vô cùng lưu loát, viết con số ba chục triệu lên trên đó, sau đó ký tên, đưa về phía Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, ba chục triệu này, coi như là bồi thường cho cậu”.
“Cậu cầm số tiền này, làm kinh doanh nhỏ hoặc là mua căn nhà đều được”.
“Chú Trần, chú đối xử với tôi thật tốt”. Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, tiến lên trước từng bước một.
Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa thấy thế, lùi về phía sau một bước theo bản năng!
Bởi vì, trên người Diệp Bắc Minh mang theo một luồng huyết khí!
Loại huyết khí này, không nhìn được, không sờ được!
Lại làm cho người ta vô thức sợ hãi trong lòng!