Kinh hoàng thì kinh hoàng, nhưng không có mấy người sợ hãi!
Mặt nghiêm túc!
Kiêng kỵ quét qua Diệp Bắc Minh!
Đây rõ ràng không phải một đoàn du lịch đứng đắn.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Lên đường được chưa?”
Hướng dẫn viên du lịch run rẩy: “Được, được rồi! Lập tức lên đường!”
Vạn Lăng Phong cho anh ta một triệu đô la.
Chết mấy người thì sao?
Liên quan đếch gì đến anh ta!
Dù sao cũng là vùng đất không phân chia.
Những người còn lại trong đoàn du lịch này trong tay chưa chắc không lấy mạng ai!
Mọi người thu dọn đồ đạc, lập tức lên đường.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu có phát hiện ra trong đoàn có một người tu vi rất cao!”
“Lại còn là tu vi Võ Tông hậu kỳ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa bắt đầu tôi đã phát hiện ra hắn rồi”.
Đó là một thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Khoác túi chéo, đeo kính râm lớn.
Khuôn mặt thanh tú, vóc người cao gầy, mặc đồ thường.
Một người độc thân!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Người này luôn chú ý đến cậu, đối với cậu mà nói có chút nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh ung dung nói: “Kệ cho hắn chú ý, không chọc đến tôi, mọi người yên ổn với nhau”.
“Chọc tôi, giết là được”.
...
Trong một chiếc xe khác.
Một thiếu nữ khoảng 20 tuổi.
Vóc dáng thon thả.