Chỉ có một mình Ngụy Công.
Khuôn mặt già nua vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Diệp Bắc Minh giết chết một đại quan biên giới.
Đánh chết mười mấy người có cương vị cao nhà họ Ngụy chỉ bằng một quyền.
Cho đến lúc anh lấy ra bản danh sách người phải chết.
Ngụy Công vẫn bình tĩnh!
Đột nhiên.
Ngụy Công lên tiếng: “Nhóc con, không ngờ trong năm năm ngắn ngủi, mày lại có thể trưởng thành đến cảnh giới này”.
“Năm năm trước, tao hạ lệnh giết bố mẹ nuôi và anh trai mày, vậy mà lại để mày trở thành con cá lọt lưới”.
“Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Cơn lửa giận ngút trời bùng lên!
Anh vô cùng âm lạnh nói: “Bố mẹ nuôi của tôi là do ông cho người giết?”
Ngụy Công gật đầu: “Đúng thế!”
Vù!
Một luồng sát khí vút trời!
Ngưng tụ thành chất rắn!
Bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, cuồng phong nổi lên, lạnh đến thấu xương!
Lão Ngụy nhếch mép cười: “Nhóc con, tao không ngờ số mày lại lớn đến thế, vậy mà không chết”.
“Năm năm ngắn ngủi, mày đã trưởng thành đến cảnh giới như này”.
“Thật đáng tiếc, hôm nay mày đi theo mẹ ruột của mày đi!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ ruột của tôi chết rồi ư?”
Đầu óc ù ù!
Tức giận!
Tuyệt vọng!
Gầm thét!
Ngụy Công điên cuồng cười khà khà: “Khà khà khà, chết rồi, đã bị tao cho người giết rồi!”
“Máu thịt của cô ta cũng bị tao róc ra cho chó ăn rồi!”
“Diệp Bắc Minh, mẹ ruột của mày thực sự rất hèn hạ!”