Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

“Giết hắn cho tôi!!!”  

 

Ba Võ Tôn sơ kỳ hóa thành tàn ảnh, trực tiếp xông tới!  

 

Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, từ ba phía đánh tới, đợt khí mạnh mẽ cuộn mở, toàn bộ sạp thịt nướng nổi lên cuồng phong!  

 

Bàn ghế đều bị thổi bay ra ngoài!  

 

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không có ý ra tay.  

 

“Ngu xuẩn, sợ đến choáng váng chưa?”  

 

Một Võ Tôn sơ kỳ cười gằn, quả đấm đánh về phía đầu Diệp Bắc Minh!  

 

“Đi chết đi!”  

 

Võ Tôn sơ kỳ thứ hai đánh tới, công kích đến tim Diệp Bắc Minh.  

 

“Người phụ nữ này cũng phải chết!!!”  

 

Võ Tôn sơ kỳ thứ ba cũng quát lớn.  

 

Hạ Nhược Tuyết bị khí tức khủng khiếp làm cho mặt đẹp trắng bệch, lúc này cùng chết với Diệp Bắc Minh cũng là một lựa chọn tốt.  

 

Cô ấy nhắm mắt lại, túm cánh tay Diệp Bắc Minh!  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Ba tiếng kêu truyền vào lỗ tai, Hạ Nhược Tuyết không có chút đau đớn nào!  

 

Sau đó bên tai truyền đến giọng nói không tin nổi của đám người nhà họ Khương: “Sao có thể!!!”  

 

Hạ Nhược Tuyết mở mắt, ba võ giả Võ Tôn sơ kỳ biến mất, cách đó không xa còn lại ba vết máu!  

 

‘Là ba võ giả kia?’  

 

Hạ Nhược Tuyết hơi hé miệng nhỏ.  

 

Khương Sơn Điêu ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Mày… nhóc con, mày có cảnh giới gì?”  

 

Ông ta ngơ ngác!  

 

Vừa rồi, Diệp Bắc Minh như tia chớp, đánh ra ba quyền nổ tung ba võ giả Võ Tôn sơ kỳ!!!  

 

Khương Sơn Điêu đương nhiên đã từng nghe nói qua uy danh của Diệp Bắc Minh, quậy tung giới võ đạo Long Quốc.  

 

Nhưng thân là gia tộc Cổ Võ, ông ta chẳng coi Diệp Bắc Minh ra gì.  

 

Khương Sơn Điêu biết Diệp Bắc Minh có chút cường hãn.  

 

Nhưng không ngờ lại cường hãn đến vậy!  

 

“Người chết biết nhiều vậy làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.  

 

“Mày!!!”  

 

Con ngươi Khương Sơn Điêu co rút, đang định nổi giận!  

 

Advertisement
';
Advertisement