Lại từ khiếp sợ hóa thành mừng như điên!
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi liên tục híp lại: “Anh… anh chính là Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh…”
“Là tôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được rồi, bây giờ có thể nói lai lịch của cô cho tôi”.
Cô gái hít sâu một hơi: “Tôi là Diệp Ngưng Huyên, đến từ nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”
Diệp Ngưng Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
“Hai ngày trước, tôi trốn ra khỏi Côn Luân Khư, cuối cùng tìm ra được tin tức của anh”.
“Đáng tiếc, người của Diệp Phi Phàm đuổi giết tôi, khó khăn lắm mới chạy đến Giang Nam…”
“Chờ chút!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp cắt lời, con ngươi lạnh như băng: “Tôi không muôn nghe mấy chuyện vớ vẩn của cô”.
“Tôi chỉ muốn biết lai lịch của mẹ tôi”.
“Bà ấy có phải đến từ nhà họ Diệp Côn Luân Khư không?”
Diệp Ngưng Huyên thẹn quá hóa giận: “Anh!!!”
Cô ta khó khăn lắm mới tìm được Diệp Bắc Minh, đối phương lại có thái độ này?
Nếu không phải vì nhà họ Diệp, nếu không phải vì ông nội, cô ta đã nổi giận lâu rồi!
Nhịn!
Tôi nhịn!
Hít sâu một hơi, tức đến mức vết thương suýt nữa vỡ ra: “Mẹ anh là người của nhà họ Diệp, hơn nữa còn là cô của tôi”.
“Tính theo vai vế, tôi là chị họ của anh”.
Biểu cảm Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, không chút dao động: “Các người biết mẹ tôi đi đâu không?”
Diệp Ngưng Huyên lắc đầu: “Không biết”.
“Hai mươi ba năm trước, mẹ anh đột nhiên quay trở lại nhà họ Diệp, hơn nữa còn vác bụng bầu về”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!