Đại hội cổ đông như này, trừ phi trời sập, nếu không, không thể nào có người gọi điện làm phiền.
Lý Bỉnh Tông cau mày, nhấc điện thoại: “Có chuyện gì?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói sợ hãi: “Hội trưởng, cậu ba bị giết rồi”.
“Cái gì?”
Lý Bỉnh Tông sượt một cái đứng bật lên, suýt nữa xuất huyết não tại chỗ.
Đôi mắt già nua của ông ta tràn đầy tia máu, co lại dữ dội: “Ăn nói bừa bãi! Tuyệt đối không thể nào!”
“Bên cạnh Tái Hy có mấy trăm vệ sĩ, trong đám đông cũng có bảo vệ ngầm, người nào có thể giết được nó?”
“Ông đang lừa tôi phải không?”
“Nổ bom?”
“Hạ độc?”
“Súng bắn tỉa?”
“Tôi biết rồi, chắc chắn là phụ nữ!”
Lý Bỉnh Tông vô cùng tức giận: “Tên ngu xuẩn này, tôi đã nói với nó rồi, bớt chơi phụ nữ đi!”
“Sớm muộn gì nó cũng chết trên bụng phụ nữ!”
Người trong điện thoại cười không được khóc không xong: “Hội trưởng, không phải phụ nữ, không liên quan đến phụ nữ”.
“Là một người Long Quốc, trực tiếp xuất hiện trên quảng trường đại học thủ đô, đã bóp vỡ cổ họng của cậu ba trước mặt hàng trăm ngàn người”.
Lý Bỉnh Tông:…
Một lát sau.
Lý Bỉnh Tông cất giọng nghiêm trọng: “Người Long Quốc?”
“Đúng thế, hình như nói tên là… Diệp Bắc Minh… gì đó”.
“Diệp Bắc Minh!”
Nghe thấy ba chữ này, trái tim của Lý Bỉnh Tông liền đập chậm nửa nhịp.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Một tiếng động lớn vang lên, trời rung đất chuyển.
Giống như đã xảy ra một vụ nổ khủng bố!
Tất cả cổ đông của tập đoàn Lý thị trong phòng họp đều chấn hãi nhìn qua cửa lớn của tổng bộ tập đoàn Lý thị.
Chỉ thấy.
Ở cổng chính của khu công nghiệp rộng lớn, ánh lửa ngút trời phản chiếu ngược ở sâu trong đồng tử của tất cả mọi người.
Tút tút tút!
Tinh tinh tinh!
Tang tang tang!
Gần như điện thoại của tất cả cổ đông tập đoàn Lý thị cùng đổ chuông.