Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Hắn lại tung một kiếm đánh vỡ cái đầu của Băng Lân Mãng, lãng phí, lãng phí, quá phí!”  

 

Ông lão tức đến dậm chân.  

 

Thanh niên bên cạnh cười lạnh lùng một tiếng: “Sư phụ, thanh kiếm của hắn rất tốt đấy”.  

 

“Con thay người đi giết hắn!”  

 

Người thanh niên đạp chân trên mặt nước đi về phía Diệp Bắc Minh.  

 

“Nhóc con, thi thể của Băng Lân Mãng, bọn tao sẽ lấy, thanh kiếm trong tay mày, bọn tao cũng lấy luôn…”  

 

Phập!  

 

Điều chờ đợi thanh niên Côn Luân Hư này là một đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh.  

 

“Mày…”  

 

Đồng tử của thanh niên này co mạnh lại, chữ ‘mày’ đã trở thành chữ cuối cùng mà anh ta nói ra trong cuộc đời, sau đó cơ thể nổ tung như quả dưa hấu.  

 

Sau khi thu thập hết máu thịt của Băng Lân Mãng, Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi.  

 

Cửu sư tỷ còn đang đợi anh cứu, đâu thể phí thời gian ở đây?  

 

“Suýt!”  

 

Tiếng hít khí lạnh vang lên trong đám người nhà họ Khương.  

 

Bọn họ đều không ngờ, người này lại tàn bạo như vậy!  

 

Liền sau đó.  

 

Một người đàn ông trung niên nhà họ Khương kinh hãi hô lên: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”

“Diệp Bắc Minh?”  

 

Ánh mắt của ông lão áo choàng đen hơi nghiêm trọng: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh đó ư?”  

 

“Cái gì, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Mấy thanh niên của Côn Luân Hư đều tỏ vẻ mặt kiêng sợ.  

 

Họ từng nghe nói về thực lực của Diệp Bắc Minh, có thể chém giết võ giả võ tôn đỉnh phong.  

 

Lúc này.  

 

Bọt nước nổi lên do cuộc chiến đấu với Băng Lân Mãng vừa nãy tiêu tan.  

 

Đám người nhà họ Khương cũng nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, bọn họ đã từng xem ảnh của Diệp Bắc Minh, cho nên vừa nhìn là nhận ra anh.  

 

Tất cả đều căng thẳng!  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua, giống như thanh kiếm sắc.  

 

Rất nhiều người nhà họ Khương cúi đầu theo bản năng, đường đường là thế gia cổ võ, lại bị một mình Diệp Bắc Minh chấn áp.  

 

Diệp Bắc Minh suy tư một lát.  

 

Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ ra tay.  

 

Bây giờ.  

 

Không có thời gian so đo với những người này.  

 

Việc của Cửu sư tỷ quan trọng hơn.  

 

Anh quay người, bước ra một bước đi trên không.  

 

“Việc này…”  

“Hắn biết võ kỹ bay trên không ư?”  

 

Ông lão mặc áo choàng đen kinh ngạc đến mức sắp lồi cả con ngươi, vô cùng kích động.  

 

Trên khuôn mặt già vốn có chút kiêng sợ, lập tức tràn đầy vẻ tham lam vô tận!  

 

Võ kỹ bay trên không!  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement