Ngay cả chết cũng không phải do bản thân mình khống chế!
Da đầu mọi người tê dại!
Toàn thân nổi da gà.
Rất nhiều người trực tiếp bị dọa sợ bật khóc, Diệp Bắc Minh cho người ta cảm giác quá đáng sợ!
“A!!! Ma quỷ, mày là ma quỷ…”
Cửu Thiên Tuế sợ phát điên, xoay người dùng bắp đùi cuối cùng chà trên mặt đất.
Giống như một con sâu, uốn éo bò ra phía xa.
Diệp Bắc Minh đi tới, một cước giẫm vào đầu Cửu Thiên Tuế.
Một mùi vị tử vong truyền tới.
“Tôi nói, tôi nói!”
Phòng tuyến trong lòng Cửu Thiên Tuế hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như cho ông ta một cơ hội, kiếp này ông ta cũng không muốn trêu chọc Diệp Bắc Minh thêm nữa, thậm chí ngay cả tên anh cũng không muốn nghe.
Ma quỷ!
Cậu thanh niên này chính là ma quỷ!
“Hai mươi ba năm trước từ Côn Luân Khư truyền ra một truyền thuyết, có một người phụ nữ mang thai đánh cắp một món chí bảo của Côn Luân Khư”.
“Hình như… hình như là một loại tháp”.
Tháp?
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động đậy.
Chẳng lẽ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Bất kỳ gia tộc nào chỉ cần có được tòa tháp kia, có thể trong nháy mắt bước vào gia tộc võ đạo hàng đầu”.
“Mấy người canh giữ gia tộc chúng tôi cũng ra tay, những võ giả khác đi theo tham dự, chúng tôi lo lắng võ giả phổ thông biết được bí mật này”.
“Cho nên đã nói cướp đoạt đan dược trên người mẹ cậu, thật ra… mục tiêu của chúng tôi chính là tòa tháp kia!”
Cửu Thiên Tuế rất yếu ớt.
Phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Một chữ cũng không dám giấu diếm.
“Thực lực của người phụ nữ rất khủng khiếp, mấy người canh giữ chúng tôi cũng nhau liên thủ, cuối cùng khiến bà ta trọng thương”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý tăng vọt: “Có những ai ra tay?”
Cửu Thiên Tuế trả lời: “Long Quốc, tất cả người canh giữ…”
Ầm!
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý ngút trời, giống như sóng thần phun trào.
Những người canh giữ của Long Quốc!
Vì ham muốn cá nhân mà ra tay với một người phụ nữ mang thai?
“Ha ha ha ha!”