Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Nơi này là tầng cao nhất của bệnh viện, cậu vào bằng cách nào?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bác sĩ Lý, tôi không có ác ý”.  

 

“Có một chuyện muốn hỏi ông, giấy giám định DNA có phải chính ông đặt bút ký tên?”  

 

Diệp Bắc Minh giơ biên lai có chút ố vàng trong tay ra.  

 

Qua mười mấy năm, tờ giấy đã hơi cứng.  

 

Lý Tu Vinh đẩy mắt kính, vẫn chưa nhìn rõ.  

 

Thiếu nữ bên cạnh quát một tiếng: “Bác sĩ Lý, đây là ý gì?”  

 

“Bệnh viện các người không phải một ngày chỉ tiếp đãi một bệnh nhân sao?”  

 

“Ông nội tôi từ Long Đô chạy đến đây, vậy mà ông có thái độ này?”  

 

Cô ta ngang ngược nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tên nhãi, tôi mặc kệ anh là ai!”  

 

“Bây giờ là thời gian ông nội tôi chữa bệnh, cút ra ngoài cho tôi!”  

 

Nói xong, cô ta chìa tay ra, cong thành dáng móng hổ.  

 

Túm về phía cổ Diệp Bắc Minh.  

 

“Ha ha”.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.  

 

Chân mày ông cụ mặc đồ Trung Sơn nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, ông ta hét lớn: “Như Ca cẩn thận, cháu không phải đối thủ của cậu ta đâu!”  

 

Đáng tiếc đã quá chậm rồi.  

 

Diệp Như Ca vừa ra tay.  

 

Tốc độ của Diệp Bắc Minh còn nhanh hơn.  

 

Trong thời gian hít thở, Diệp Như Ca còn chưa rõ đã xảy ra chuyện ra liền bị Diệp Bắc Minh bóp cổ!  

 

“Anh!”  

 

Một cảm giác khó thở truyền tới.  

 

Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy!  

 

Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Chàng thanh niên trước mắt này tuổi tác không kém cô ta bao nhiêu.  

 

Nhưng tốc độ, sức mạnh, thân pháp, thực lực đều vượt xa cô ta!  

 

Ông cụ mặc đồ Trung Sơn vội vàng nói: “Anh bạn này, xin cậu hạ thủ lưu tình”.  

 

“Lão phu là Diệp Cấm Thành, đây là cháu gái tôi”.  

 

“Con bé buông thả quen rồi! Cho nên đã nhất thời ra tay, đắc tội đến anh bạn nhỏ”.  

Ở sau lưng ông ta, hai tông sư võ đạo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!  

 

Nhưng Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu.  

Advertisement
';
Advertisement